Mỗi độ hè về, tôi lại chuẩn bị hành lý cho con gái út về thăm ông bà nội. Con bé luôn tíu tít hỏi: “Mẹ ơi, năm nay con được ở quê bao lâu ạ?”. Tôi mỉm cười đáp: “Vẫn một tháng như mọi năm con nhé”. Cứ thế, con gái tôi về quê, còn tôi tiếp tục công việc thường nhật như bao mùa hè khác.
Thoạt nghe, câu chuyện này có vẻ bình dị. Nhưng điều đặc biệt là tôi và chồng cũ đã ly hôn ba năm. Dù cuộc hôn nhân không còn, tôi chưa bao giờ có ý định cắt đứt sợi dây liên hệ giữa con gái với ông bà nội. Sau ly hôn, điều tôi trăn trở nhất là làm sao để hai con gái vẫn nhận được đầy đủ tình yêu thương từ cả hai bên nội ngoại.
Tôi và chồng cũ chia tay trong hòa bình. Dù không còn chung sống, chúng tôi vẫn là cha mẹ của các con. Tôi không muốn con mình lớn lên trong cảm giác thiếu thốn, mất mát, hay bị cuốn vào những mâu thuẫn của người lớn. Bố mẹ chồng cũ từng là gia đình tôi suốt 17 năm. Họ là ông bà nội, những người yêu thương các cháu gái hết mực. Không có lý do gì để tôi ngăn cản con về thăm ông bà, và tôi cũng không muốn trở thành một người mẹ ích kỷ.
Cuộc chia tay của chúng tôi diễn ra văn minh, không ồn ào, không tranh giành con cái hay tài sản. Tôi không cố gắng níu kéo, cũng không oán hận hay cay nghiệt. Bởi tôi hiểu rằng, việc người lớn không còn hòa hợp là điều có thể xảy ra, nhưng con trẻ vô tội. Từ khi ly hôn, tôi chưa bao giờ xem bố mẹ chồng cũ là người ngoài. Họ vẫn là ông bà nội của các con tôi. Thỉnh thoảng, họ gọi điện hỏi thăm, gửi quà và đón cháu về quê nghỉ hè. Họ đã lớn tuổi, và tôi hiểu rằng, việc cho con về quê không chỉ là tình thân mà còn là ký ức, là nguồn cội.
Đã có lúc tôi tự hỏi: Liệu có nên để con về quê nội không? Nhỡ đâu ông bà nói điều gì không hay về mình? Nhỡ đâu họ đối xử không công bằng với con gái mình? Nhưng rồi tôi nhận ra, tất cả những nỗi lo ấy đều xuất phát từ suy nghĩ chủ quan của người lớn. Với con trẻ, ông bà nội vẫn là ông bà, quê nội vẫn là tuổi thơ, và một tháng hè ở đó là những kỷ niệm vô giá.
Tôi tin rằng, con trẻ có quyền được yêu thương trọn vẹn từ cả hai bên, dù cha mẹ đã ly hôn. Con gái tôi luôn háo hức mỗi khi được về quê thăm ông bà, vì đó là khoảng thời gian con được hòa mình vào thiên nhiên, được nghe bà kể chuyện cổ tích, được ông đưa đi chợ quê, ra đồng hái rau, xem ông bà bắt cá dưới ao… Những điều mà ở thành phố, con chỉ biết qua sách vở.
Tôi biết, ông bà nội vẫn yêu thương các cháu như xưa. Tình cảm ấy là thật, dù bố của con đã có gia đình mới. Và tôi không thể, cũng không nên tước đi quyền được nhận trọn vẹn tình yêu thương ấy của con. Quan trọng hơn cả, tôi muốn con cảm nhận được rằng, dù bố mẹ không còn bên nhau, tình yêu của hai bên nội ngoại dành cho con vẫn vẹn nguyên. Chuyến đi hè mỗi năm dạy con tôi biết yêu thương, trân trọng gia đình, và hiểu rằng tình yêu không hề biến mất chỉ vì người lớn chia tay.
Cho con một mùa hè trọn vẹn không phải là sự yếu đuối, ngu ngốc hay tiếc nuối, mà là trách nhiệm. Nhiều người hỏi tôi: “Chồng cũ có vợ mới rồi, sao chị vẫn để con về nhà nội?”. Tôi không trách họ, vì mỗi người có một hoàn cảnh và trải nghiệm riêng. Nhưng tôi nghĩ rằng, nếu mình dùng cảm xúc cá nhân để ngăn cản con tiếp xúc với gia đình nội, mình đang làm nghèo đi tuổi thơ của con. Tôi cũng là một người mẹ, tôi hiểu rõ những gì con trẻ cần để lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc: đó là tình yêu thương không bị phân biệt, không bị cắt xén chỉ vì người lớn không còn chung đường. Tôi chỉ sợ con lớn lên mà thiếu đi sự dịu dàng và tình cảm từ bên nội.
Mỗi lần đón con trở lại thành phố, thấy con trưởng thành và hiểu chuyện hơn, tôi tin rằng, nếu mình cư xử tử tế, con cũng sẽ học được cách sống tử tế. Tôi biết, nhiều người sau ly hôn đã “đóng sập” cánh cửa với bên nội, cho rằng đó là cách để bảo vệ con hoặc giữ thể diện. Nhưng tôi thì khác. Việc tôi giữ mối quan hệ bình thường với gia đình chồng cũ không có nghĩa là tôi chưa buông bỏ. Ngược lại, đó là khi tôi đủ mạnh mẽ để vượt qua tổn thương, để đặt con lên trên cái tôi cá nhân.
Có người nói tôi “ngu ngốc, điên khùng”, có người chê tôi “yếu đuối” hay “không sợ con bị ảnh hưởng bởi mẹ kế à?”. Tôi chỉ mỉm cười. Tôi chọn cách giữ thái độ bình thường với chồng cũ – không hằn học, không thù hận, không chửi bới, không gieo rắc vào đầu con trẻ những lời lẽ không hay về bố chúng. Bởi nếu tôi ứng xử cực đoan, con tôi sẽ học được gì? Tôi không muốn con lớn lên trong oán trách hay dằn vặt.
Tôi tin rằng, một ngày nào đó, khi trưởng thành, con gái tôi sẽ hiểu rằng, mẹ đã chọn làm điều đúng đắn, không phải vì mẹ yếu đuối, mà vì mẹ muốn các con lớn lên lành lặn. Có lẽ tôi “lạ” trong mắt nhiều người. Nhưng tôi nghĩ rằng, cách cha mẹ sống sau ly hôn chính là “giáo trình âm thầm” dạy con về cách làm người. Tôi chọn cách sống tử tế.
Và nếu ai đó còn lưỡng lự: “Có nên cho con về nhà bố mẹ chồng cũ nghỉ hè không?”, tôi sẽ nhẹ nhàng trả lời: Hãy nghĩ cho con bằng trái tim của một người mẹ, không phải bằng cảm xúc, mà bằng mong muốn con lớn lên trọn vẹn.
Admin
Nguồn: VnExpress