14 năm sống trong cay đắng vì tài sản nhà chồng

Bước vào tuổi gần 40, sau 14 năm chung sống và có hai con nhỏ, cuộc sống của tôi và vợ ngày càng trở nên ngột ngạt bởi những mâu thuẫn dai dẳng, chủ yếu xoay quanh vấn đề tài chính và sự so sánh giữa hai bên gia đình.

Thời gian đầu, vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ tôi trong 10 năm. Sau đó, chúng tôi chuyển ra ở riêng. Bốn năm trước, gia đình vợ hỗ trợ 550 triệu đồng, cùng với tiền của hai vợ chồng, chúng tôi mua được một căn chung cư cũ trị giá khoảng 1,5 tỷ đồng. Bố mẹ tôi cũng vay mượn thêm vàng và cho chúng tôi 5 cây, tương đương 300 triệu đồng thời điểm đó.

Những tưởng cuộc sống sẽ êm ấm hơn khi ra ở riêng, nhưng mọi chuyện lại không như mong đợi. Vợ tôi thường xuyên trách móc, chì chiết việc gia đình tôi không hỗ trợ nhiều trong việc mua nhà, mà phải nhờ đến sự giúp đỡ của nhà vợ. Cô ấy còn nghi ngờ gia đình tôi có ý đồ, muốn chúng tôi ra ở riêng để em trai tôi được hưởng căn nhà của ông bà. Vợ tôi tuyên bố chỉ khi nào bố mẹ và gia đình em trai tôi rời khỏi căn nhà đó, cô ấy mới để tôi yên.

Trong suốt thời gian đó, vợ tôi rất ít khi qua thăm bố mẹ chồng, chỉ khoảng 2-3 lần mỗi năm vào dịp lễ Tết hoặc khi có cỗ. Ngược lại, tôi vẫn duy trì mối quan hệ tốt với gia đình vợ, thậm chí còn nhiệt tình giúp đỡ họ trong nhiều việc.

Năm vừa qua, chúng tôi quyết định bán căn chung cư do được giá. Tôi thuyết phục bố mẹ và ông bà đồng ý chuyển đổi chỗ ở. Chúng tôi dùng tiền bán chung cư, vay mượn thêm một tỷ đồng để mua một căn nhà khác ở vị trí xa hơn, cho ông bà và gia đình em trai tôi về ở. Còn chúng tôi chuyển về căn nhà gần mặt phố. Về cơ bản, chúng tôi nhận được một phần ba giá trị ngôi nhà, cộng thêm khoảng 200 triệu đồng và những tiện ích từ căn nhà mặt phố. Bố mẹ và gia đình em trai tôi chuyển về căn nhà nhỏ hơn, xa hơn, ngõ nhỏ và tiện ích không bằng.

Tuy nhiên, sau khi mọi việc xong xuôi, vợ tôi lại tiếp tục hậm hực vì cho rằng em dâu đóng góp quá ít so với số tiền 550 triệu đồng mà gia đình vợ đã cho chúng tôi trước đây (tính theo giá hiện tại là 1,1 tỷ đồng), cộng thêm 600 triệu đồng cho vay. Mặc dù bố mẹ tôi đã chia tài sản và còn đứng ra vay mượn thêm 300 triệu đồng, vợ tôi vẫn không ngừng trách móc, chì chiết, so đo và chửi bới tôi.

Điều đáng nói là, trước đây vợ tôi chỉ yêu cầu bố mẹ tôi rời khỏi chỗ ở cũ, không cần chia chác gì, cô ấy sẽ để tôi yên. Nhưng thực tế, bố mẹ tôi đã cho chúng tôi nhiều hơn nhà vợ. Giờ đây, dù ông bà đã chấp nhận chuyển đến một nơi ở không được như trước để tạo điều kiện cho chúng tôi gây dựng tài sản, tôi vẫn không thoát khỏi sự đay nghiến của vợ. Bố mẹ tôi vẫn bị vợ tôi lôi ra chửi bới trong mỗi cuộc cãi vã.

Trong cuộc sống hàng ngày, tôi là người chủ yếu làm việc nhà, cơm nước, giặt giũ do công việc của tôi có thời gian thoải mái hơn và thu nhập cũng ổn định hơn vợ. Nhưng vợ tôi cho rằng đó là điều hiển nhiên vì tôi không có nhà sẵn, không có nhiều tiền, nên nhà vợ phải đóng góp.

Trong suốt 10 năm sống chung, chúng tôi đóng góp tiền ăn 5-6 triệu đồng mỗi tháng cho ông bà, và vợ tôi không phải lo lắng về việc giặt giũ hay nấu nướng. Trong 4 năm ở riêng, số lần vợ tôi chuẩn bị cơm cho tôi mang đi làm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngược lại, tôi thường xuyên nấu cơm và chuẩn bị cho cô ấy mang đi làm.

Về kinh tế, lương tôi ổn định hơn và tôi luôn nộp đủ. Chỉ có một khoảng thời gian kinh doanh thua lỗ do dịch bệnh, tôi nợ 300 triệu đồng và đang trích lương hàng tháng để trả nợ. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng hỗ trợ vợ khi cô ấy cần tiền để lo công việc hoặc mua sắm đồ dùng trong gia đình. Tuy nhiên, vợ tôi lại coi số tiền mình tiết kiệm được là công sức riêng của cô ấy. Thậm chí, việc tôi góp 50 triệu đồng để xin việc cho vợ cũng bị cô ấy coi rẻ. Cô ấy giấu tôi đi gặp riêng người giúp đỡ và cho rằng người đó mới có ích, còn tôi không có quyền được biết.

Ngay cả những nhu cầu cơ bản như ăn, ngủ, vệ sinh cá nhân của tôi cũng bị vợ tôi chê bai và móc mỉa. Tôi muốn ăn một món gì đó ngon hơn một chút, vợ tôi nói tôi tiêu hoang, dù chỉ là hơn 100 nghìn đồng tiền thịt quay. Trong khi đó, mỗi ca làm đêm của tôi thu nhập 3 triệu đồng, nhưng tôi chỉ ăn khoảng 40-60 nghìn đồng cho cả hai bữa. Sữa bồi dưỡng cơ quan phát hàng tháng, tôi đều mang về cho con, nhưng khi tôi ăn một hộp sữa chua trong tủ, vợ tôi nói tôi ăn tranh của con.

Do tính chất công việc làm đêm, tôi chưa bao giờ ngủ đủ giấc. Khi tôi tranh thủ ngủ trưa hoặc ngủ bù, vợ tôi lại chê tôi suốt ngày ngủ, hoặc mỉa mai tôi dễ ngủ, đặt lưng là ngủ.

Việc quan hệ vợ chồng cũng bị vợ tôi đem ra làm điều kiện trao đổi. Chúng tôi đã nhiều lần cãi nhau về vấn đề này, nhưng không tìm được tiếng nói chung. Thậm chí, ngay cả việc đi vệ sinh của tôi cũng bị vợ tôi xỉa xói vì tôi thường xuyên phải đi nhiều lần do trực đêm và có vấn đề về tiêu hóa.

Mỗi khi cãi nhau, vợ tôi lại lôi chuyện nhà cửa, tiền nong ra, nói tôi không đối xử tử tế với cô ấy, so sánh việc em dâu chỉ đóng góp một chút mà được cả căn nhà, còn chồng em thì yêu chiều vợ. Cô ấy còn cho rằng tôi gia trưởng, hay to tiếng đe nẹt vợ và có ý đồ bòn rút tiền của nhà vợ. Trong khi thực tế, gia đình tôi đã cho chúng tôi nhiều hơn. Những khoản vay từ nhà vợ, tôi đều có ý thức trả đầy đủ. Vợ tôi cho rằng vì tôi không kiếm được nhiều tiền nên không có quyền đòi hỏi và phải biết điều.

Hiện tại, tôi đang đưa ra hai phương án để vợ lựa chọn:

Một là, bán căn nhà mới đổi, trả lại cho bố mẹ vợ khoản tiền đã cho, trả nợ vay và mua một căn chung cư nhỏ hơn. Sau đó, tôi sẽ nuôi vợ, để cô ấy được hưởng thụ cuộc sống như những người vợ khác mà cô ấy vẫn thường so sánh.

Hai là, bán nhà, tính toán trả các bên, tôi sẽ lấy phần của mình và nhận nuôi hai con. Vợ chồng sẽ ly hôn.

Tuy nhiên, vợ tôi không đồng ý với phương án nào. Cô ấy vẫn tiếp tục đay nghiến và đòi hỏi em dâu phải đóng góp thêm tiền mới được hưởng căn nhà của ông bà để lại. Cần nói thêm rằng, vợ chồng em trai tôi hiện đang ở cùng căn nhà mà ông bà vẫn đứng tên, nhưng đã đưa sổ đỏ cho chúng tôi cầm cố để vay ngân hàng.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *