Vài năm trước, tôi từng mua một chiếc “Rolex” nhái với giá 6 triệu đồng trên mạng. Người bán quảng cáo đó là hàng “authentic loại một”, giống thật đến mức khó phân biệt, đảm bảo ai nhìn vào cũng nghĩ là hàng chính hãng.
Thời điểm đó, còn trẻ và bồng bột, tôi nghĩ rằng việc sở hữu một chiếc đồng hồ như vậy sẽ khiến mình trông “ngầu” hơn. Đơn giản chỉ là muốn tạo vẻ ngoài sang trọng và tự tin hơn. Thực tế, tôi thích thiết kế của chiếc đồng hồ đó, nhưng lại không đủ khả năng mua hàng chính hãng. Thật矛盾, đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại bỏ ra một số tiền không nhỏ để mua một món đồ giả.
Một lần, khi đi dự đám cưới cùng bạn gái, trong lúc trò chuyện, một người lớn tuổi ngồi cạnh hỏi giờ. Tôi vội vàng đưa cổ tay lên xem, nhưng chỉ muốn “độn thổ” ngay lập tức. Kim giờ và kim giây đã biến mất từ lúc nào không hay. Tôi đành phải lúng túng lấy điện thoại ra xem giờ, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hóa ra, vẻ đẹp mà tôi cố gắng tạo ra chỉ là giả tạo. Cái vẻ ngoài “đắt tiền” kia cũng chỉ là ảo ảnh. Và cuối cùng, tôi cũng chẳng thể trở nên sang trọng hơn nhờ món đồ đó.
Chắc hẳn không ít người cũng đã từng rơi vào tình huống tương tự như tôi. Không đủ khả năng mua hàng hiệu thật, nhưng vẫn khao khát có được vẻ ngoài tương tự.
Và thế là họ tìm đến hàng nhái, từ đồng hồ, túi xách cho đến giày dép và kính mát. Lý do thì muôn vàn: thấy người khác dùng nên cũng muốn có, hoặc đơn giản chỉ là thấy đẹp, thấy rẻ và nghĩ rằng sẽ không ai phát hiện ra. Nhưng đến khi bị phát hiện, cảm giác xấu hổ thật khó tả.
Sau này, khi mua đồng hồ, nếu không đủ tiền mua các thương hiệu nổi tiếng, tôi sẽ chọn những nhãn hiệu ít tên tuổi hơn, miễn là hàng chính hãng. Bởi lẽ, trong một hoàn cảnh sống nhất định, việc bạn khoác lên mình một món đồ có vẻ không phù hợp rất dễ bị người khác nhận ra, thậm chí không cần phải trải qua bất kỳ sự kiểm tra nào.
Admin
Nguồn: VnExpress