Đêm qua, khi mọi việc trong nhà đã xong xuôi, con cái đã yên giấc, tôi ngồi một mình trong bếp, lòng trĩu nặng. Chồng tôi trở về muộn sau buổi gặp gỡ bạn bè. Anh bước vào nhà với vẻ mệt mỏi, có lẽ đã ngà ngà say, và vội tìm đến chiếc điện thoại như một cách giải khuây. Tôi nhẹ nhàng đến bên anh, khẽ hỏi liệu hôm nay có điều gì đặc biệt không. Anh không rời mắt khỏi màn hình, đáp gọn lỏn “không”, rồi hỏi ngược lại tôi có chuyện gì.
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn khó tả. Những năm trước, dù chỉ là một chiếc bánh nhỏ hay một lời chúc vội vã, anh vẫn nhớ đến ngày sinh nhật của tôi. Dù đơn giản, tôi vẫn cảm thấy được sự quan tâm. Tôi không đòi hỏi gì nhiều, bởi những ngày lễ khác anh thường không nhớ. Ngược lại, sinh nhật anh luôn được tôi ghi nhớ và chuẩn bị chu đáo, từ những món quà ý nghĩa đến những điều bất ngờ, chỉ mong anh cảm thấy vui vẻ và mới mẻ. Dù bận rộn đến đâu, tôi vẫn dành trọn tâm huyết cho ngày đặc biệt của anh.
Tôi luôn tin rằng, dù sống với nhau bao lâu, vợ chồng vẫn cần những cử chỉ quan tâm để vun đắp tình cảm, giữ lửa cho hôn nhân. Tôi không giận anh, nhưng cảm thấy buồn bã và hụt hẫng. Trong lòng tôi còn có chút bất an, sợ rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ ngày càng trở nên nhạt nhẽo, thiếu sự quan tâm đến cảm xúc của nhau, và cuộc sống chỉ còn lại trách nhiệm với gia đình và con cái.
Admin
Nguồn: VnExpress