Ở tuổi 36, tôi tự nhận thấy mình là người đàn ông không vướng vào tệ nạn, chỉ uống rượu bia khi cần thiết và luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Tôi và vợ tôi quen nhau khi cô ấy mới ra trường và làm việc cùng tòa nhà. Lúc đó, cô ấy đã có bạn trai, nên chúng tôi chỉ là bạn bè. Sau khi cô ấy chia tay, tôi có cơ hội gần gũi và vun đắp tình cảm. Vượt qua nhiều khó khăn, chúng tôi đã kết hôn, nhưng cũng từ đó, nhiều vấn đề bắt đầu nảy sinh.
Thời gian mới cưới, tôi vướng vào game và nợ nần do nạp tiền vào game, mua sắm và chuẩn bị cho đám cưới. Cùng lúc đó, tôi thất nghiệp, mất khả năng chi trả và trở thành con nợ xấu. Vì vậy, tôi đã dùng tiền mừng cưới của gia đình để trả bớt nợ. Vợ tôi biết chuyện, thay vì cùng tôi giải quyết, chúng tôi đã cãi nhau lớn. Cô ấy không giúp tôi trả nợ mà yêu cầu tôi tự lo. Tôi chấp nhận vì đó là lỗi của mình, do tôi không rõ ràng trong chi tiêu và không tính toán cẩn thận.
Sau đám cưới, chúng tôi sống chung với bố mẹ tôi. Hàng ngày, vợ tôi đi làm về rồi đi học thêm đến 8 giờ tối. Cô ấy ăn tối qua loa, thức ăn do mẹ tôi và vợ cùng nấu, dọn dẹp rồi giặt đồ. Tôi thấy lạ vì nhà có máy giặt mà cô ấy chỉ giặt tay. Thương vợ, tôi luôn chia sẻ việc nhà, cùng cô ấy lau dọn, giặt giũ, ủi quần áo vì cô ấy nói không biết ủi. Đến 12 giờ đêm, mọi việc mới xong. Cứ thế lặp lại đến một tháng sau cưới, vợ tôi nói không muốn ở nhà chồng nữa vì phải thức khuya dậy sớm chăm sóc gia đình. Vì thương vợ, tôi đã cãi lời bố mẹ để chuyển đến ở nhà vợ, và sai lầm bắt đầu từ đây.
Ở nhà vợ, tôi đưa hơn một nửa lương cho cô ấy, phần còn lại trả nợ và tiết kiệm. Hàng ngày, tôi tự lấy cơm ăn và rửa bát. Thậm chí, tôi còn rửa bát cho cả em vợ. Thương vợ đi làm, đi học về muộn, tôi tự giác quét dọn, giặt giũ, ủi quần áo để mẹ vợ đỡ cằn nhằn. Chúng tôi dự định có con sau khi vợ học xong. Rồi con gái tôi chào đời, tôi càng thể hiện tình yêu với hai mẹ con.
Tôi đưa cho vợ nhiều tiền hơn, tặng nhiều quà hơn. Công ty vợ có bảo hiểm thai sản, nên tiền viện phí (tôi đã trả) được bảo hiểm thanh toán. Vợ giấu tôi chuyện này đến khi tôi thấy giấy tờ bảo hiểm gửi về. Chúng tôi cãi nhau, mẹ vợ lại bênh con gái và không trả lại tiền cho tôi. Sau đó, vợ tôi tự ái, chuyển lại một nửa số tiền. Hết thời gian nghỉ thai sản, vợ nghỉ việc ở nhà chăm con, tôi là người duy nhất đi làm và đưa tiền cho vợ.
Trong thời gian này, tôi cùng em vợ và bạn em mở công ty kinh doanh, mọi lợi nhuận tôi đều để em vợ nhận, coi như giúp đỡ. Lương tôi vẫn đưa phần lớn cho vợ. Công việc thuận lợi giúp thu nhập của tôi ổn định. Tuy nhiên, trong một giao dịch, tôi bị đối tác lừa mất 70 triệu đồng và họ bỏ trốn. Vì sợ ảnh hưởng đến công việc, tôi đã nói với vợ. Cô ấy đồng ý giúp tôi trả nợ với điều kiện tôi phải viết giấy nợ. Hàng tháng, ngoài tiền lương, tôi phải trả thêm tiền nợ cho vợ. Coi như gần như toàn bộ lương của tôi đều đưa cho vợ.
Sau đó, công ty tôi gặp sự cố, tôi phải chuyển sang làm ở một công ty khác với mức lương thấp hơn. Một thời gian sau, tôi có cơ hội trở lại công ty cũ với mức lương khá hơn, nhưng công ty thường xuyên nợ lương. Vợ tôi xin được việc ở một tập đoàn lớn, thu nhập và phúc lợi tốt hơn. Thấy được tiềm năng của vợ, tôi dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc con, gánh vác việc nhà, đi làm trễ về sớm để đưa đón vợ con. Dù công ty nợ lương, tôi vẫn đưa gần như toàn bộ số tiền có được cho vợ. Thu nhập của tôi lúc đó khoảng 19 triệu đồng, tôi chỉ giữ lại một hai triệu để trả nợ cá nhân.
Trong giai đoạn khó khăn, tôi mất nhiều thu nhập và không thể trả nợ thường xuyên, lãi mẹ đẻ lãi con. Ngân hàng thông báo giảm lãi và yêu cầu tôi thanh toán 40 triệu đồng tiền gốc, nếu không sẽ kiện ra tòa. Vì ngại và muốn giữ thể diện cho gia đình vợ, tôi đã không nói ra mà tự tìm cách giải quyết.
Đến hạn, tôi vay nóng với lãi suất cao để trả nợ. Sau đó, tôi cố gắng làm thêm để kiếm thu nhập. Trong vài tháng đầu, tôi trả được gần một nửa số nợ. Từ giữa năm, thu nhập giảm sút khiến tôi đuối sức. Khi không đủ tiền trả lãi, tôi đã rút tiền tiết kiệm của con gái, dự định sẽ trả lại ngay khi có thu nhập ổn định hơn.
Nhưng vợ tôi phát hiện ra khi thấy con heo đất bị mẻ. Cô ấy gọi điện cho mẹ tôi, mắng tôi là người vô dụng, bất tài, lương thấp hơn vợ. Mẹ vợ cũng hùa theo, đòi đuổi tôi ra khỏi nhà. Mẹ tôi xin lỗi và mong mọi người cùng ngồi lại nói chuyện, nhưng mẹ vợ từ chối.
Khi tôi về đến nhà vợ, tôi đã quỳ xuống xin lỗi và mong có cơ hội làm lại. Mẹ vợ thẳng thừng đuổi tôi đi, nói rằng ông bà ngoại có thể nuôi cháu mà không cần người cha như tôi. Vợ tôi cũng nói tôi bất tài, nợ nần, lương không bằng cô ấy, và không thể chịu đựng tôi nữa. Cô ấy ném quần áo của tôi ra khỏi tủ và đuổi tôi đi dù tôi đã quỳ xin một cơ hội. Bố vợ muốn mẹ vợ bình tĩnh, nhưng bà nói sợ tôi ở lại sẽ bị người ta tạt sơn vào nhà. Vậy là tôi phải ra đi.
Sau hai tuần về nhà mẹ đẻ, tôi vẫn còn rất đau khổ. Tôi là người đàn ông chung thủy, vì gia đình, vì vợ con, một mình chịu đựng và hy sinh tất cả. Cuối cùng, chỉ vì một sai lầm mà tôi mất tất cả: gia đình, con cái, danh dự và lòng tự trọng.
Mẹ tôi đã 60 tuổi, bà rất đau lòng. Bà đưa tiền cho tôi trả lại vào heo đất của con gái. Số nợ còn lại, bà sẽ giúp tôi trả hết. Mẹ động viên tôi cố gắng vượt qua và làm lại từ đầu, nhưng tôi biết bà cũng rất đau. Vì lỗi của tôi mà vợ và nhà vợ đã xúc phạm đến mẹ tôi. Tôi thật bất hiếu. Tôi viết những dòng này để trút hết nỗi lòng.
Tôi không dám mong nhận được sự cảm thông vì dù sao lỗi cũng do tôi bất tài, vô dụng, gây đau khổ cho vợ con. Tôi mong mọi người cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì trong giai đoạn này? Chờ ly hôn hay cố gắng hàn gắn? Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.
Admin
Nguồn: VnExpress