Sống dưới áp lực gia đình toàn tiến sĩ: Giải tỏa gánh nặng

Sinh ra trong một gia đình có truyền thống học vấn cao, tôi luôn cảm thấy áp lực vô hình. Bố tôi, sinh năm 1971, là Phó Giáo sư, Tiến sĩ khoa học vật lý, từng du học ở Nga. Mẹ tôi, sinh năm 1974, là Tiến sĩ khoa học xã hội, tốt nghiệp Đại học Waseda (Nhật Bản) và hiện là giảng viên đại học. Gia đình tôi, với những thành tựu đáng nể, luôn là niềm ngưỡng mộ của bạn bè, hàng xóm và đồng nghiệp.

Tôi là con út trong gia đình có ba anh em trai. Anh trai cả, sinh năm 1997, đã tốt nghiệp thạc sĩ ở Đức, lập gia đình và hiện đang là nghiên cứu sinh tại đây trong lĩnh vực kỹ thuật. Anh trai thứ hai, sinh năm 1999, tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh và đang có dự định học tiếp Tiến sĩ ngành công nghệ thông tin tại Đại học Quốc gia Singapore.

So với hai anh, con đường học vấn của tôi không mấy suôn sẻ. Sinh năm 2002, tôi trượt du học vào năm 2020 và hiện đang theo học tại một trường đại học trong nước. Tôi cũng không có ý định học lên cao hơn. Bố mẹ luôn khuyến khích tôi tiếp tục học tập ở nước ngoài để phát triển bản thân. Bố tôi thường nói rằng việc học ở nước ngoài không chỉ để tiếp thu kiến thức mà còn để rèn luyện tính tự chủ, học hỏi cách thức tổ chức đại học ở các nước phát triển, từ đó áp dụng những điều phù hợp cho Việt Nam.

Những lời khuyên của bố mẹ, cùng với những thành công của hai anh trai, càng khiến tôi cảm thấy áp lực. Bố mẹ luôn kỳ vọng tôi sẽ tiếp bước các anh, tiếp cận với nền giáo dục tiên tiến. Tuy nhiên, tôi lại không có mong muốn tiếp tục con đường học vấn. Tôi lo sợ rằng nếu không phấn đấu, tôi sẽ bị tụt lại phía sau so với các anh và vị trí của tôi trong gia đình sẽ khác. Bố mẹ luôn mong muốn tôi có một con đường học vấn tương tự như hai anh, và đó cũng là tương lai mà họ hình dung cho tôi. Tôi nên làm gì để bố mẹ hiểu được những suy nghĩ của mình? Mong nhận được sự chia sẻ từ các bạn đọc.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *