Tuổi 40 thất nghiệp: Trưởng phòng mở quán cà phê thành công

Từng là trưởng phòng nhân sự với hơn 10 năm kinh nghiệm tại một công ty sản xuất, tôi đã quen với nếp sống công sở khuôn mẫu. Đúng giờ, ăn mặc chỉn chu, lời ăn tiếng nói cẩn trọng, và luôn sống giữa những quy trình, báo cáo, KPI dày đặc. Tôi đã từng nghĩ cuộc đời mình sẽ trôi qua êm đềm như vậy: ngày làm tám tiếng, cuối tháng nhận 25 triệu đồng lương, cuối năm có thưởng, và đến tuổi 60 thì nghỉ hưu với một khoản tiết kiệm dưỡng già.

Hơn một thập kỷ gắn bó với công việc, cuộc sống của tôi xoay quanh những buổi họp hành, bảng chấm công, bảng lương và những cuộc họp căng thẳng với ban giám đốc. Dù không thực sự yêu thích, tôi đã quen với nó như một chiếc áo vừa vặn, đủ để mặc mỗi ngày. Ít nhất, công việc này mang lại sự ổn định và một mức thu nhập đủ để gia đình tôi sống thoải mái ở thành phố.

Tuy nhiên, mọi thứ không diễn ra suôn sẻ như tôi tưởng. Năm ngoái, ở tuổi 40, công ty tôi trải qua một đợt tái cấu trúc lớn, dẫn đến việc cắt giảm nhân sự hàng loạt. Không may mắn, tôi nằm trong số đó. Buổi chiều nhận quyết định thôi việc, tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rời khỏi tòa nhà quen thuộc như một người xa lạ. Về đến nhà, tôi ngồi thẫn thờ, đối diện với một tương lai mờ mịt mà tôi chưa hề chuẩn bị.

Sau một tuần ở nhà, tôi cố gắng làm những việc vặt để lấy lại sự cân bằng. Nhưng áp lực cuộc sống không cho phép tôi nghỉ ngơi quá lâu. Tôi bắt đầu cập nhật CV và gửi đi hàng chục đơn ứng tuyển đến nhiều công ty lớn nhỏ. Ban đầu, tôi tự tin rằng với hơn 10 năm kinh nghiệm, mình sẽ nhanh chóng tìm được một công việc mới. Nhưng thực tế phũ phàng, không ai cần một quản lý 40 tuổi trong một thị trường đang ưu tiên những người trẻ, nhanh nhẹn và chấp nhận mức lương thấp hơn.

Một tháng trôi qua, những CV tôi gửi đi vẫn không có hồi âm. Tôi cảm thấy hụt hẫng và bối rối, nhưng biết rằng mình không thể ngồi chờ đợi mãi. Một ngày nọ, trong lúc dọn dẹp nhà cửa, tôi tình cờ thấy chiếc máy pha cà phê cũ mà vợ tôi đã mua từ lâu nhưng không còn dùng đến. Tôi phủi bụi, pha một tách cà phê và nhâm nhi giữa buổi sáng yên tĩnh. Có lẽ vì không phải vội vã, không có những cuộc họp hay đối tác, tôi thấy ly cà phê ngon hơn hẳn thứ mà tôi thường uống để giữ tỉnh táo ở công ty.

Ý tưởng kinh doanh quán cà phê chợt lóe lên trong đầu tôi. Mặc dù không có kinh nghiệm, tôi có thời gian, một khoản tiết kiệm nhỏ và khát khao làm lại từ đầu. May mắn thay, người thân của tôi có một căn nhà cũ hai tầng với một khoảng sân nhỏ trong ngõ vắng, đang bỏ không. Tôi đề nghị thuê lại với giá rẻ để mở quán cà phê và được chấp thuận.

Những ngày sau đó, tôi tự tay dọn dẹp, sơn sửa, đóng bàn ghế bằng gỗ cũ xin được. Tôi tự học pha chế, dọn dẹp và tìm hiểu thêm về các loại đồ uống thịnh hành. Quán cà phê nhỏ của tôi dần hình thành, ấm cúng và yên tĩnh. Thời gian đầu, quán vắng khách, nhưng dần dần, tiếng lành đồn xa, lượng khách tăng lên, mang lại cho tôi một nguồn thu nhập ổn định.

Hiện tại, tôi không trở nên giàu có, nhưng vẫn có thể sống tốt sau khi mất việc. Quan trọng hơn, tôi cảm thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn, không còn căng thẳng chạy theo công việc công sở, và có sự tự do về thời gian. Hơn hết, tôi được làm chủ chính mình. Tôi từng nghĩ tuổi 40 là thời điểm người ta ổn định sự nghiệp, có một vị trí vững chắc. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra mình có thể bắt đầu một hành trình mới, tự do hơn. Sẽ không bao giờ là quá muộn để làm lại, miễn là bạn có đủ quyết tâm.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *