Ế ẩm: 4 quán ăn, cà phê trả mặt bằng dù giảm giá trăm triệu

Vài năm trước, tôi từng kỳ vọng rất nhiều khi cho thuê bốn mặt bằng kinh doanh quán ăn, cà phê. Các mặt bằng khá rộng rãi, thậm chí có người còn thuê để mở mô hình cà phê sân vườn.

Thời điểm đó, các mô hình kinh doanh như quán đặc sản vùng miền, cà phê, hay quán hủ tiếu bình dân đều phát triển tốt. Người thuê hào hứng làm ăn, tôi cũng yên tâm vì nguồn thu ổn định. Tuy nhiên, gần một năm trở lại đây, lần lượt từng người gọi điện xin chấm dứt hợp đồng thuê.

Mặc dù trước đó, tôi đã chủ động giảm giá thuê hàng chục triệu đồng cho mỗi mặt bằng, tổng cộng gần cả trăm triệu đồng cho cả bốn chỗ, chưa kể đến các chi phí cơ hội khác. Hiện tại, cả bốn mặt bằng đều đang bỏ trống, và việc đăng tin cho thuê chỉ khiến tôi bị làm phiền bởi các cuộc gọi rác.

Người thuê đầu tiên dừng kinh doanh là một anh chàng mở quán cà phê truyền thống, vốn đã có cơ sở ở khu vực khác. Anh ta nói rằng chuyển ra mặt tiền để có không gian rộng rãi và thoáng đãng hơn, nhưng chỉ sau một năm thì lặng lẽ dọn đi. Không lâu sau, tôi phát hiện anh ta chuyển vào một con hẻm gần đó và trang trí lại quán mới.

Người thuê thứ hai là một chị bán bánh đặc sản quê, từng bán rất tốt trên mạng. Khi chuyển ra mặt bằng lớn hơn để mở rộng kinh doanh tại chỗ, chị đã đầu tư bài bản vào bảng hiệu, bàn ghế và thiết kế không gian. Thế nhưng, số lượng khách vãng lai mỗi ngày chưa đến 10 người. Nhờ lượng khách hàng trực tuyến ổn định và số vốn tích lũy từ trước, chị đã cố gắng duy trì hoạt động, nhưng cuối cùng cũng không thể trụ vững.

Hai người thuê còn lại cũng than thở về chi phí cố định quá cao, lượng khách không ổn định, và mô hình kinh doanh trở nên khó khăn trong bối cảnh người dân ngày càng thắt chặt chi tiêu, trong khi số lượng quán xá lại mọc lên quá nhiều.

Từ góc độ của người cho thuê, tôi từng nghĩ rằng chỉ cần hỗ trợ người thuê bằng cách giữ giá ổn định và không đòi hỏi thêm điều gì, thì có thể duy trì được mối quan hệ hợp tác lâu dài. Nhưng thực tế cho thấy, sự hỗ trợ đó chỉ giúp họ cầm cự được thêm một thời gian ngắn.

Vấn đề không nằm ở giá thuê, mà là sự mong manh của các mô hình kinh doanh offline hiện nay. Mặt bằng đẹp không còn là một lợi thế lớn như trước đây nữa.

Người thuê không phải là không cố gắng. Nhưng điều tôi nhận ra là, dù họ bán đồ ăn ngon, trang trí đẹp mắt, và giá cả hợp lý, thì vẫn không đảm bảo được lượng khách hàng như kỳ vọng.

Một phần là do sự thay đổi trong thói quen tiêu dùng. Các gia đình ngày càng ít ăn ngoài hơn, khách hàng thích đặt hàng qua các ứng dụng trực tuyến, và các nền tảng mạng xã hội khiến cho việc kinh doanh dựa vào mặt bằng trở nên lỗi thời vì khách hàng bị phân tán.

Nếu người đi thuê buồn mười phần, thì tôi cũng buồn tám, chín phần. Người cho thuê như tôi cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Tiền đầu tư sửa chữa, trang trí ban đầu, tiền lãi vay ngân hàng, và mỗi tháng nhà bỏ trống là mỗi tháng thất thu. Mặt bằng đẹp nhưng không có người thuê thì cũng vô ích.

Thị trường đang thay đổi nhanh chóng từng ngày. Tôi không mong muốn kiếm tiền từ những khó khăn của người khác. Nhưng thị trường khắc nghiệt ở chỗ, sự hỗ trợ cũng không thể thay đổi được sức mua của người tiêu dùng.

Khi người tiêu dùng thay đổi, thì cả người kinh doanh lẫn người cho thuê đều phải thay đổi theo. Riêng tôi, tôi đang cảm thấy hoang mang và không biết phải thay đổi như thế nào, ngoài việc giảm giá, nhưng ngay cả việc này cũng chỉ có giới hạn nhất định.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *