Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông thôn. Mẹ tôi tần tảo buôn bán, còn cha thì sức khỏe yếu, di chứng tai biến khiến trí nhớ suy giảm. Mọi quyết định lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ gánh vác. Gia đình tôi có bốn chị em: tôi là chị cả, em gái kế kém tôi một tuổi, em trai út 30 tuổi vẫn độc thân, và em út 28 tuổi. Em gái thứ hai đã có gia đình ổn định, thường xuyên qua lại chăm sóc cha mẹ. Tôi và em út hiện đang sinh sống và làm việc tại Sài Gòn. Có lẽ vì tính tôi thẳng thắn nên mẹ thường giấu tôi nhiều chuyện, tôi luôn là người biết mọi việc sau cùng.
Tôi đã kết hôn được tám năm. Tôi và em gái thứ hai thuộc thế hệ 8X, trải qua nhiều khó khăn, nên luôn biết cách giúp đỡ cha mẹ. Từ nhỏ, tôi đã dành những điều tốt đẹp nhất cho mẹ. Cha tôi không được khỏe mạnh, một mình mẹ phải gồng gánh lo cho cả gia đình. Mọi chuyện bắt đầu khi em trai tôi bỏ học từ năm lớp 9 do ham chơi. Ba chị em gái chúng tôi đều học hành đến nơi đến chốn, rất hiếu thảo với cha mẹ. Em trai tôi rất ít khi quan tâm đến mẹ. Ba năm trước, em trai đòi đi Nhật làm việc, mẹ và em gái thứ hai đồng ý với hy vọng em sẽ thay đổi. Tôi phản đối vì lo sợ “bản tính khó dời”. Từ khi nghỉ học đến khi lên đường, em đã gây ra không ít chuyện, tiêu tốn của gia đình khoảng 500 triệu đồng. Em hứa sẽ gửi tiền về trả nợ cho mẹ, nhưng chỉ gửi được 80 triệu đồng rồi bặt vô âm tín, trong khi tôi biết mẹ đã phải vay mượn để lo cho em.
Trong thời gian ở Nhật, em thường xuyên gọi về than phiền về việc thẻ bị hỏng, bị khóa, và yêu cầu mẹ gửi tiền sang. Cứ vài tháng, mẹ lại gửi cho em từ hai đến sáu triệu đồng. Tổng cộng, số tiền lên đến khoảng 50-60 triệu đồng mà tôi chỉ lờ mờ biết được vì mẹ giấu. Tháng tư vừa qua, em về nước nhưng không trả cho mẹ một đồng nào, thậm chí còn lấy tiền của mẹ để tiêu xài, ăn sáng, cà phê, rồi ở nhà chơi game. Đến tháng năm, em quay lại Nhật làm việc, nhưng chỉ sau vài ngày, em lại gọi về báo nợ khoảng 400 triệu đồng. Ban đầu, em gọi cho em gái thứ ba, nói rằng thua lỗ chứng khoán và xin giúp đỡ 300 triệu đồng. Gần đây, mẹ gọi điện cho vợ chồng tôi, nhờ đứng ra bảo lãnh, mượn danh nghĩa để em có thể vay tiền và trả góp hàng tháng.
Chồng tôi là người trọng tình nghĩa. Trong suốt tám năm qua, vợ chồng tôi luôn quan tâm, chăm sóc mẹ, lo toan mọi việc trong gia đình, từ việc sửa sang mộ phần ông bà đến mua sắm đồ đạc trong nhà. Tất cả đều do chồng tôi gánh vác, trong khi vợ chồng tôi vẫn chưa có nhà ở Sài Gòn. Chúng tôi vừa mua được một căn chung cư nhờ sự nỗ lực của cả hai. Chồng tôi là người thẳng thắn, không thích gian dối, nên đã từ chối việc đứng tên bảo lãnh.
Mẹ nhờ vợ chồng em út, mới cưới nhau được hai năm, tìm hiểu sự việc. Em trai tôi thú nhận đã vay tiền để cho người khác vay lại, dẫn đến việc mất trắng 400 triệu đồng, phải trả lãi cao 30 triệu đồng mỗi tháng. Em hứa sẽ trả nợ hàng tháng nếu được giúp đỡ. Tôi không đồng tình với việc em trai cứ gây ra lỗi lầm rồi để người khác giải quyết. Vợ chồng tôi khuyên mẹ nên bảo lãnh em về nước và tìm một công việc ổn định, kiếm tiền trả nợ. Như vậy còn hơn là để em ở nước ngoài, không biết chừng lại gây thêm nợ nần, có thể phải bán cả nhà cửa.
Tuy nhiên, mẹ và hai em gái đều muốn em trai ở lại Nhật làm việc, sợ em về nước sẽ lại quậy phá. Tôi buồn vì mẹ và các em không đồng ý với ý kiến của tôi, quyết định xoay sở tiền để gửi sang trả nợ cho em trai. Trong gia đình, vợ chồng tôi là người lo lắng cho cha mẹ nhiều nhất về mặt tài chính. Tôi không hề kể công, vì đó là trách nhiệm của chúng tôi. Điều khiến tôi buồn và thất vọng là tôi luôn là người biết mọi chuyện sau cùng. Người ta đi làm ăn xa mang về cho cha mẹ vài trăm triệu đồng, còn em trai tôi đi ba năm lại mang về khoản nợ gần 700 triệu đồng (bao gồm cả chi phí đi lại và số nợ gây ra ở nước ngoài).
Xin hãy cho tôi lời khuyên. Tôi rất thất vọng về mẹ, cảm thấy hụt hẫng và muốn cắt đứt liên lạc với gia đình. Tôi muốn buông bỏ mọi thứ, tập trung vào gia đình nhỏ của mình. Liệu tôi có sai không?
Admin
Nguồn: VnExpress