Ở tuổi 35, sau bảy năm hôn nhân và có hai con, tôi nhận ra một vấn đề âm ỉ trong gia đình mình: sự thiếu minh bạch về tài chính từ người chồng. Anh là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm và khả năng kiếm tiền giỏi, nhưng lại né tránh mọi cuộc trò chuyện thẳng thắn về vấn đề tài chính gia đình.
Những năm đầu hôn nhân, chúng tôi cùng nhau trải qua giai đoạn khó khăn. Cả hai vợ chồng đều làm công ăn lương, chắt chiu từng đồng để trang trải cuộc sống. Dù kinh tế eo hẹp, tôi vẫn cảm nhận được sự đồng lòng khi mọi chi tiêu đều được bàn bạc và thống nhất. Thậm chí, những lúc phải vay mượn để chi trả viện phí hay sửa xe, tôi cũng không cảm thấy nặng nề vì biết rằng đó là trách nhiệm chung.
Sự thay đổi bắt đầu khi chồng tôi có công việc tốt hơn, thu nhập cũng tăng lên. Chúng tôi mua được nhà và có con đầu lòng. Chồng tôi dần trở thành trụ cột tài chính, còn tôi lui về chăm sóc con cái và làm việc tự do. Từ đó, những cuộc trò chuyện về tiền bạc trở nên mơ hồ.
Hàng tháng, chồng tôi đưa một khoản tiền cố định để chi tiêu cho gia đình, bao gồm tiền ăn, học của con, điện nước… Tuy nhiên, anh không bao giờ tiết lộ thu nhập thực tế của mình là bao nhiêu. Mỗi khi tôi hỏi, anh thường trả lời rằng “Em hỏi làm gì, đủ tiêu là được rồi”. Khi tôi đề xuất việc lập quỹ chung và cùng nhau lên kế hoạch chi tiêu, tiết kiệm, đầu tư cho tương lai của con cái, anh lại gạt đi, cho rằng tôi lo lắng thái quá.
Tôi không phải là người tò mò về tiền bạc, nhưng tôi cần biết tình hình tài chính gia đình để có thể cân đối chi tiêu hợp lý. Đã có những lúc con ốm phải nhập viện, tôi phải xoay sở vay mượn khắp nơi, trong khi chồng tôi vẫn thoải mái chi tiêu cho những sở thích cá nhân như mua đồ công nghệ, cà phê với bạn bè, hay đi đánh golf vào cuối tuần. Tôi không trách anh vì đó là tiền anh làm ra, nhưng tôi cảm thấy chạnh lòng khi mình phải tiết kiệm từng đồng, còn anh thì không bao giờ chủ động hỏi han xem tôi có cần thêm tiền hay không.
Tôi từng nghĩ rằng mình có thể quen với cuộc sống như vậy, miễn là chồng không vô trách nhiệm và vẫn yêu thương vợ con. Nhưng sau nhiều năm, tôi nhận ra rằng sự thiếu minh bạch về tài chính đã gây ra những tổn thương sâu sắc. Không phải vì tôi muốn quản lý tiền của anh, mà vì tôi không cảm thấy mình thực sự là một phần trong những quyết định quan trọng của gia đình. Tôi không biết anh có đang tiết kiệm cho tương lai của con cái hay có những khoản đầu tư riêng nào không. Mỗi khi tôi đề xuất mua bảo hiểm hay gửi tiết kiệm, anh đều trì hoãn.
Càng sống, tôi càng nhận thấy rằng giữa vợ chồng không thể chỉ có tình yêu. Tài chính không rõ ràng đã tạo ra một rào cản vô hình, khiến tôi cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Tôi từng tin rằng yêu nhau thì phải tin tưởng nhau, nhưng niềm tin cũng cần được xây dựng trên sự chia sẻ. Tôi mệt mỏi vì luôn phải đoán xem gia đình mình có bao nhiêu tiền và nên chi tiêu như thế nào cho hợp lý. Tôi cảm thấy mình không phải là bạn đời, mà chỉ là người được cấp tiền để lo toan mọi việc trong nhà.
Nhiều lúc, tôi muốn đi làm trở lại và phát triển sự nghiệp riêng để không phải phụ thuộc vào tiền bạc của ai, để có thể tự do chi tiêu. Nhưng các con tôi còn nhỏ, lại thường xuyên ốm đau, nên việc đi làm cũng gặp nhiều khó khăn. Mỗi khi tôi đề cập đến ý định đi làm, chồng tôi lại gạt đi và nói rằng anh có thể lo được, tôi chỉ cần chăm sóc con cái thật tốt là được.
Tôi không muốn ly hôn vì tôi yêu anh và biết anh cũng yêu vợ con. Nhưng tôi không thể tiếp tục sống trong sự mù mờ và thiếu đối thoại như thế này mãi. Tôi muốn được tôn trọng, được cùng anh xây dựng một gia đình đúng nghĩa, nơi mọi vấn đề, cả cảm xúc lẫn tài chính, đều được đối thoại một cách tử tế.
Nếu ai đó đang rơi vào hoàn cảnh tương tự, có lẽ họ sẽ hiểu rằng tiền bạc không phải là tất cả, nhưng sự im lặng về tiền bạc có thể gây ra những tổn thương sâu sắc cho mối quan hệ vợ chồng. Và điều đáng buồn nhất là khi hai người sống chung dưới một mái nhà, nhưng mỗi người lại giữ một cuốn sổ riêng cho cuộc đời mình.
Admin
Nguồn: VnExpress