Tôi và chồng cũ quen nhau bốn năm và kết hôn vào cuối năm 2020. Năm 2022, khi tôi mang thai, mẹ tôi không may mắc bệnh hiểm nghèo và qua đời sau 5 tháng chiến đấu với bệnh tật. Đầu năm 2023, tôi sinh con đầu lòng, nhưng đau đớn thay, bé được chẩn đoán mắc chứng não hoại tử. Dù trong suốt thai kỳ, tôi đã thăm khám và xét nghiệm đầy đủ tại một phòng khám lớn, uy tín và các bác sĩ đều kết luận thai nhi phát triển bình thường, nhưng chỉ ba tháng sau sinh, bệnh tình của con tôi mới được phát hiện. Bác sĩ thông báo bệnh không thể chữa trị và con có thể ra đi bất cứ lúc nào. Tôi vô cùng sốc và suy sụp.
Sau khi bệnh viện trả con về, gia đình chồng quyết định đưa tôi và con về quê nội, còn chồng tôi ở lại thành phố để làm việc. Ban đầu, tôi không đồng ý vì muốn được ở bên con trong những ngày tháng cuối đời, nhưng họ nhất quyết yêu cầu tôi phải về. Về quê, tôi sống cùng mẹ chồng, còn chồng tôi thường xuyên về thăm con. Khoảng nửa năm sau, tôi nhận thấy những hành động kỳ lạ của anh: tự ý chuyển nhà ở Sài Gòn, mang hết đồ đạc có giá trị về quê, đổi mật khẩu điện thoại và chỉ đưa cho tôi tiền lương hàng tháng vừa đủ chi tiêu cho con và sinh hoạt gia đình. Linh tính mách bảo có điều chẳng lành, bạn bè tôi cũng nghi ngờ anh đang có mối quan hệ với người phụ nữ khác.
Con tôi sống được thêm một năm rồi qua đời. Gia đình chồng yêu cầu tôi hỏa táng, rải tro cốt xuống biển và gửi bài vị ở chùa, họ không muốn thờ cúng con tôi tại nhà. Sự ra đi của con khiến tôi suy sụp hoàn toàn. Chồng tôi vội vã trở lại thành phố làm việc ngay sau đó, yêu cầu tôi ở lại quê để xong 49 ngày của con. Tôi mất ngủ triền miên và xin phép chồng về quê ngoại để lo giỗ đầu mẹ và nghỉ ngơi sau những ngày tháng dài chăm sóc con bệnh. Từ khi tôi về quê, anh không hề gọi điện hỏi thăm, hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Tôi hiểu rõ anh muốn gì.
Ngay sau đó, tôi quay lại Sài Gòn tìm việc và ổn định cuộc sống. Tôi yêu cầu anh gặp mặt để tiến hành thủ tục ly hôn. Mọi việc hoàn tất sau gần một năm kể từ ngày con mất. Sau đó, tôi nghe tin anh đã kết hôn với người khác, có lẽ là “cưới chạy bầu”. Tôi đã lường trước được điều này nên không hề hối tiếc hay buồn bã. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy chạnh lòng cho con, vì con mất chưa được bao lâu, và suy nghĩ rằng có lẽ anh đã chung sống với người khác trong khi con tôi còn nằm trên giường bệnh.
Tôi chia sẻ câu chuyện này để vơi đi phần nào nỗi đau trong lòng. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian lắng nghe.
Admin
Nguồn: VnExpress