Khi về nhà chồng, tôi từng tin rằng sự tận tâm, chăm chỉ, yêu thương và hy sinh sẽ đổi lấy sự trân trọng từ gia đình chồng. Tôi xem đó là nhà mình, mẹ chồng như mẹ ruột, và tự đặt lên vai trách nhiệm chu toàn mọi việc như con gái. Tôi đã dốc sức, dốc lòng vun đắp cho tổ ấm mà tôi tin là của mình.
Ngày tôi về làm dâu, mẹ chồng mới ngoài 50, còn khỏe mạnh nhưng lại không muốn động tay vào bất cứ việc gì trong nhà. Bà giao toàn bộ việc cơm nước, dọn dẹp, chăm sóc nhà cửa và cả chi tiêu sinh hoạt cho vợ chồng tôi. Dù tôi đi làm cả ngày, mang thai, chăm con nhỏ, vẫn cố gắng lo toan mọi thứ, nhưng bà chưa từng san sẻ. Ngược lại, bà không ngừng đòi hỏi, trách móc, phàn nàn. Bất kỳ món ăn nào không hợp ý đều bị chê bai, dù bà không hề góp một đồng, không nấu nướng, không rửa bát, không lau nhà.
Tôi đã từng rất quan tâm đến mẹ chồng, biếu tiền, mua quần áo, thuốc thang, lo lắng từ những điều nhỏ nhặt nhất, mong bà cảm động. Nhưng bà chỉ biết nhận, chưa từng một lần cảm ơn hay trân trọng. Bà coi mọi việc tôi làm là nghĩa vụ hiển nhiên của con dâu. Tôi nấu ăn mỗi ngày, mang bầu nặng nhọc vẫn vừa trông con vừa lo cơm nước, mong bà cảm động. Nhưng bà chỉ nằm dài xem tivi, đến giờ ăn thì chỉ trích chậm trễ.
Những ngày cuối tuần, tôi tất bật đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp, trông con, trong khi bà thảnh thơi nghỉ ngơi, xem phim, ăn xong đứng dậy như khách. Chưa một lần bà hỏi tôi có mệt không, có cần giúp gì không. Bà coi mọi việc tôi làm là nghĩa vụ hiển nhiên. Bà thường xuyên so sánh con cái nhà người khác cho tiền mẹ, mua sắm, rồi quay sang trách móc vợ chồng tôi chẳng được gì. Bà không thiếu thốn nhưng vẫn muốn con cái phải lo hết để nở mày nở mặt với bạn bè.
Mỗi khi thấy gia đình nhỏ của tôi đi chơi, đưa con đi ăn, bà tỏ vẻ khó chịu. Nghe cháu kể về món ăn ngon hay chuyến đi chơi, bà lại tức tối, tỵ nạnh. Ngay cả những việc nhỏ nhặt như mua chai mắm, cuộn giấy, gói muối, bà cũng không mua mà đợi tôi đi làm về rồi mới mua. Nhà bẩn không lau, chờ đến cuối tuần để tôi làm. Tôi đã cố gắng im lặng suốt nhiều năm, hy vọng sự cố gắng sẽ được ghi nhận. Nhưng không, càng cố gắng, bà càng coi đó là điều đương nhiên.
Khoảng ba năm sau khi về làm dâu, tôi mang bầu bé thứ hai. Khi đó, con đầu mới hơn hai tuổi. Đó là giai đoạn tôi cảm thấy kiệt sức hoàn toàn, cả về thể chất lẫn tinh thần và tài chính. Tôi vẫn phải đi làm, đưa đón con, lo cơm nước, dọn dẹp, trông con nhỏ và chịu đựng sự thờ ơ, vô tâm của mẹ chồng. Chính lúc đó, tôi mới thật sự tỉnh ngộ. Tôi nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ đánh mất chính mình. Tôi bắt đầu thay đổi.
Chồng tôi trước đây cứ để tôi làm mọi việc vì nghĩ tôi thích lo toan. Nhưng khi tôi sắp sụp đổ, rơi vào trầm cảm, khi tôi mời mẹ chồng ra nói chuyện nhiều lần, anh mới hiểu ra và bắt đầu thay đổi. Anh chia sẻ việc nhà, biết điều hơn, hiểu rằng mẹ mình không dễ tính như anh nghĩ và không thể để vợ gánh hết mọi gánh nặng chỉ vì chữ hiếu.
Tôi bắt đầu sống khác. Tôi không nói chuyện nhiều với mẹ chồng, không hỏi han, không cố gắng lấy lòng. Tôi làm mọi việc trong giới hạn bản thân thấy phù hợp. Cơm nấu theo ý mình, dọn dẹp cho sạch chỗ mình sống, còn đâu thì kệ. Tôi không mua quà, không thể hiện tình cảm, cũng không tranh cãi. Sự lạnh lùng là câu trả lời rõ ràng nhất.
Tôi không còn ngây thơ và hiểu rằng thứ duy nhất mình có thể tin là những gì mình tự tạo dựng. Tôi không muốn hơn thua nhưng cũng không để ai coi mình là người phải chịu đựng. Mẹ chồng tôi cay cú, khó chịu, so sánh, ghen tức với gia đình khác vì bà biết, bà không còn quyền điều khiển tôi nữa. Tôi không oán trách vì đã học được bài học lớn nhất trong đời làm dâu: sống tử tế không phải để được thương, mà để giữ được lòng mình. Nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ cho phép ai chà đạp lên lòng tốt của mình thêm lần nào nữa.
Giờ đây, tôi không còn quan tâm đến sắc mặt của mẹ chồng, làm những gì mình thấy hợp lý, đúng đắn và trong giới hạn mình cảm thấy ổn. Tôi vẫn giữ bổn phận một người con dâu: nấu ăn, dọn dẹp, chăm lo cho gia đình chung, nhưng chỉ trong phạm vi tôi lựa chọn, không để bản thân bị vắt kiệt như trước nữa. Tôi sống tử tế, lo cho chồng con và gìn giữ hạnh phúc gia đình nhỏ của mình. Tôi cũng không muốn chồng phải khó xử nên chọn cách giữ khoảng cách vừa đủ, không thân, không thù, không bận tâm.
Tôi muốn nhắn nhủ tới những người phụ nữ mới bước chân về nhà chồng: đừng bao giờ nghĩ đó là nhà mình một cách tuyệt đối. Hãy sống có giới hạn, có ranh giới và có lòng tự trọng. Đừng hy sinh vô điều kiện nếu điều đó không được trân trọng. Hãy tự lập, làm chủ cuộc sống và đừng bao giờ đánh mất chính mình để đổi lấy sự công nhận của người không biết yêu thương.
Admin
Nguồn: VnExpress