Trong đêm khuya tĩnh lặng, bên tách trà đã nguội, tôi chìm đắm trong những suy tư miên man về hành trình làm mẹ đơn thân đầy gian nan. Gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng lên vai, cùng với trách nhiệm làm bạn, làm thầy của con, có những lúc tôi cảm thấy kiệt sức đến mức chỉ muốn buông xuôi.
Những khoảnh khắc nhìn thấy những đứa trẻ lớn lên trong vòng tay đầy đủ của cả cha và mẹ, tôi không khỏi chạnh lòng. Nhưng rồi, ánh mắt tin yêu, ngây thơ của con lại tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Câu nói “Mẹ ơi, mẹ là siêu nhân của con!” như một nguồn động viên vô giá, giúp tôi đứng vững và tiếp tục bước đi.
Trên hành trình này, tôi học cách trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn. Dù đôi khi vẫn không kìm được nước mắt, tôi hiểu rằng tình yêu vô bờ bến dành cho con có thể lấp đầy mọi khoảng trống trong lòng. Dẫu con đường này có phần cô đơn, trái tim tôi chưa bao giờ cảm thấy trống vắng.
Nếu có ai đó ngoài kia cũng đang trải qua những thử thách tương tự, xin hãy nhớ rằng bạn không hề đơn độc. Chúng ta có thể có những phút yếu lòng, nhưng đừng bao giờ gục ngã. Bởi vì sau tất cả, nụ cười rạng rỡ của con chính là ánh mặt trời nhỏ bé sưởi ấm trái tim người mẹ đơn thân, tiếp thêm sức mạnh để chúng ta vượt qua mọi khó khăn.
Admin
Nguồn: VnExpress