Kế hoạch sáp nhập tỉnh được thông qua vào ngày 11/5 đã tạo ra những xáo trộn không nhỏ cho cuộc sống của nhiều công chức, đặc biệt là về vấn đề nhà ở. Theo đó, chỉ những người từ cấp phó giám đốc Sở trở lên mới được bố trí nhà công vụ, trong khi phần lớn 1.100 công chức còn lại phải tự tìm chỗ ở và được hỗ trợ 2 triệu đồng mỗi tháng trong hai năm đầu.
Sự đổ dồn về Quảng Ngãi của hàng nghìn người đã khiến thị trường bất động sản, đặc biệt là ở khu vực trung tâm thành phố, trở nên khan hiếm và giá cả leo thang. Anh Bảo và vợ đã trải qua hai ngày vất vả (21-22/6) để tìm thuê nhà, nhưng sau khi xem xét 6 căn, họ vẫn chưa thể quyết định.
Chị Bích Ngân, vợ anh Bảo, than thở: “Giá thì quá cao mà nhà lại quá cũ. Những chỗ tàm tạm thì lại cách cơ quan gần chục cây số, nhưng giá cũng không dưới 3,5 triệu đồng”.

Trên đường trở về Kon Tum, họ nhận được điện thoại của một môi giới giới thiệu một căn nhà với giá thuê 4,5 triệu đồng. Thấy nhà mới và không quá xa nơi làm việc, hai vợ chồng quyết định thuê ngay. “Thuê thôi chứ giờ biết ở đâu mà chọn nữa”, chị Ngân nói.
Chị Ngân vừa chuyển cọc thì môi giới gọi lại xin lỗi vì chủ nhà đã nhận cọc của người khác. Tuy nhiên, chỉ 5 phút sau, người này lại gọi báo đã thương lượng lại được với chủ nhà. “Chuyện thuê nhà thôi mà tâm trạng cứ lên xuống như đi tàu lượn”, chị chia sẻ.
Đằng sau những tiếng thở dài của đôi vợ chồng trẻ là những nỗi lo khó nói thành lời.
Từ đầu tháng 7, anh Bảo sẽ chuyển công tác xuống Quảng Ngãi, cách nhà gần 200 km. Quảng Ngãi là một tỉnh lớn với 95 đơn vị hành chính cấp xã và một đặc khu, dân số hơn 2,1 triệu người và trung tâm hành chính đặt tại TP Quảng Ngãi.
Trong số 28 tỉnh thành được sáp nhập, Kon Tum và Quảng Ngãi là cặp có khoảng cách địa lý xa nhất. Việc di chuyển giữa hai địa phương này không chỉ là vấn đề khoảng cách. Từ TP Kon Tum xuống TP Quảng Ngãi chủ yếu đi theo quốc lộ 24, tuyến đường có hai đoạn khá khó khăn: Kon Plông – Măng Đen với đèo dốc quanh co, thường xuyên có sương mù và Ba Tơ – Sơn Hà với đường hẹp, nhiều khúc cua, dốc dài và xe tải.
Tuyến đường này ít xe khách, nhiều người dù đặt vé trước vẫn phải đứng trên xe suốt hàng trăm km. Đối với những công chức không có xe riêng, quãng đường 5 tiếng vượt qua hai đèo Vi Ô Lắc và Măng Đen sẽ càng thêm vất vả.
Vợ chồng anh Bảo, chị Ngân đang ở giai đoạn ổn định của cuộc sống. Hai năm trước, họ vay ngân hàng mua một mảnh đất nhỏ và xây lại căn nhà cấp 4 ở TP Kon Tum. Cuối năm ngoái, họ mua xe để tiện đưa con về thăm ông bà. Mỗi tháng, riêng tiền lãi ngân hàng đã là 10 triệu đồng. “Chúng tôi đầu tư dựa trên niềm tin công chức lương không cao nhưng ổn định, nhưng giờ sự ổn định đó cũng không còn”, chị Ngân tâm sự.
Khi chuyển đến nơi làm việc mới, lương của anh Bảo sẽ giảm khoảng 1,6 triệu đồng do không còn phụ cấp khu vực. Từ một mái nhà ấm cúng, gia đình anh sắp phải chia thành hai nhà thuê, hai bếp ăn và gấp đôi chi phí sinh hoạt. Riêng tiền thuê nhà đã chiếm gần một nửa thu nhập của anh.
Lo sợ không trả nổi lãi ngân hàng, họ đành rao bán nhà. Tuy nhiên, giữa làn sóng công chức rời Kon Tum, thị trường bất động sản trở nên ảm đạm, và căn nhà của họ vẫn chưa có ai hỏi mua.

Khó khăn nhất là việc hai con gái sắp vào lớp 2 và lớp 4. Nhiều đêm, hai vợ chồng bàn đi tính lại giữa hai lựa chọn: Hoặc anh đi một mình, vợ ở lại Kon Tum tiếp tục công việc và chăm sóc con cái, giữ cho các con ổn định việc học hành; hoặc mỗi người đưa một bé vào Quảng Ngãi để san sẻ gánh nặng, nhưng lại phải chia cắt hai con.
“Nghĩ đến nợ thì thấy mệt mỏi, mà nghĩ đến con thì lại xót xa”, chị Ngân nói.
Cả hai không chia sẻ chuyện này với gia đình vì sợ mọi người lo lắng, cũng không nói với đồng nghiệp vì ai cũng đang gặp khó khăn. Tuy nhiên, họ biết mình không đơn độc.
“Vợ chồng tôi luôn động viên nhau phải góp sức hết mình vào công cuộc của đất nước”, anh Bảo nói, “Nhưng chuyện con cái và kinh tế thực sự là hai điều khiến chúng tôi day dứt”.
Anh Bảo hy vọng có thể đưa cả gia đình ra Quảng Ngãi nếu vợ anh, một giáo viên, tìm được công việc phù hợp. “Gia đình là tế bào của xã hội. Gia đình hạnh phúc thì xã hội mới phát triển bền vững”, anh chia sẻ.
Không chỉ gia đình anh Bảo, nhiều gia đình công chức ở Hà Giang hay Quảng Trị cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Họ tạm xa người bạn đời, con cái, cha mẹ và những mái nhà quen thuộc để bắt đầu cuộc sống ở một nơi xa lạ. Nhiều gia đình phải chia con cái mỗi người một ngả, như một cách để san sẻ gánh nặng.
“Sáp nhập bộ máy là một công cuộc lớn, chúng tôi hiểu rằng cần sự hy sinh của mỗi cá nhân. Là những người trong cuộc, chúng tôi đang bắt đầu lại từ những điều cơ bản nhất: tìm nhà, mua bếp, kê giường, chọn trường cho con”, anh Tính, một công chức ở Hà Giang sắp chuyển công tác xuống Tuyên Quang, chia sẻ.
Cuối tuần này, vợ chồng anh Bảo sẽ xuống Quảng Ngãi để ký hợp đồng thuê nhà. Căn nhà mới cách nơi anh làm việc khoảng 4 km. Họ cũng sẽ ghé thăm ngôi trường tiểu học gần đó, nơi có thể là lớp học mới của con gái lớn, và đi qua một vài khu chợ dân sinh. Trên đường trở về, gần 5 tiếng lái xe xuyên đèo núi, họ vừa lái xe vừa tính toán những đồ đạc cần mang theo hoặc phải mua sắm.
Khi xe đi ngang qua đỉnh đèo Vi Ô Lắc mây mù bao phủ, cả hai bất giác im lặng. Ở độ cao 1.300 mét, nơi từng là ranh giới giữa Đông và Tây Trường Sơn, giờ đây trở thành ranh giới vô hình giữa cuộc sống cũ và một hành trình mới đầy gian nan nhưng cũng đầy hy vọng.
“Từ đỉnh đèo mờ sương này, hành trình của gia đình tôi cũng như hàng nghìn công chức khác đang bước vào một chặng đường mới gập ghềnh hơn, nhưng chúng tôi vẫn tràn đầy kỳ vọng”, anh Bảo tâm sự.
Họ hy vọng sẽ được chào đón ở vùng đất mới, không bị phân biệt hay kỳ thị. “Ít nhất, đó sẽ là niềm an ủi để chúng tôi bắt đầu một hành trình mà phía trước còn nhiều điều chưa biết”, chị Ngân chia sẻ.
Admin
Nguồn: VnExpress