Năm học lớp 6 của con tôi vừa khép lại với kết quả học lực Khá. Cầm bảng điểm trên tay, trong lòng tôi trào dâng nhiều cảm xúc phức tạp: vừa mừng, vừa buồn, vừa tự hào, lại không khỏi lo lắng.
Con trai tôi đạt điểm trung bình môn Tiếng Anh 9,5 – một con số gần như tuyệt đối và cao nhất trong các môn. Tôi thực sự bất ngờ và vui mừng khi thấy con yêu thích ngoại ngữ, phát âm chuẩn, tự tin giao tiếp với thầy cô và bạn bè. Rõ ràng, Tiếng Anh là một thế mạnh của con.
Tuy nhiên, điểm trung bình môn Ngữ Văn (Tiếng Việt) của con chỉ đạt 5,9 – một con số khiến tôi không khỏi giật mình. Tôi đã kiểm tra lại nhiều lần, hỏi lại con xem có sự nhầm lẫn nào không. Nhưng không, đó là điểm số thực tế, và nó khiến con chỉ đạt học lực Khá. Nỗi lo lắng trong tôi bắt đầu lớn dần.
Tôi tự hỏi, tại sao con có thể diễn đạt tốt bằng tiếng Anh mà lại gặp khó khăn khi viết một bài văn bằng tiếng mẹ đẻ? Tại sao một đứa trẻ có tư duy ngôn ngữ tốt lại không thể đạt điểm trung bình khá môn Tiếng Việt – môn học nền tảng từ bậc tiểu học?
Là một người mẹ, tôi không mong con phải là học sinh giỏi toàn diện. Nhưng tôi tin rằng Tiếng Việt không chỉ là một môn học. Nó còn là ngôn ngữ của tư duy, là công cụ để con hiểu, cảm nhận, diễn đạt và kết nối với thế giới xung quanh. Một đứa trẻ không giỏi tiếng mẹ đẻ, liệu có thể tư duy sâu sắc, viết lách rõ ràng, hay thấu hiểu những tầng ý nghĩa sâu xa trong văn học và cuộc sống?
Tôi bắt đầu suy xét lại cách mình đồng hành cùng con. Liệu có phải tôi đã quá chú trọng cho con học tiếng Anh từ sớm mà quên đi việc rèn luyện kỹ năng đọc, viết và cảm thụ bằng tiếng Việt? Phải chăng tôi đã vô tình tạo cho con suy nghĩ rằng Tiếng Việt là một môn “khó nhằn”, “kém quan trọng” hơn?
Thực tế, con không hề ghét Tiếng Việt, nhưng con thiếu vốn từ, khả năng diễn đạt còn hạn chế, và quan trọng là thiếu sự hướng dẫn đúng đắn. Những bài văn mẫu khô cứng, máy móc và cách chấm điểm khắt khe có lẽ đã khiến con dần mất hứng thú. Còn tôi, một người mẹ, người bạn đồng hành, lại chưa thực sự sát sao, chưa tạo điều kiện cho con đọc nhiều, viết nhiều và yêu tiếng mẹ đẻ.
Từ nỗi lo lắng này, tôi không trách con mà tự trách mình. Tôi quyết định sẽ thay đổi. Mùa hè này, bên cạnh việc tiếp tục cho con học tiếng Anh, tôi sẽ đồng hành cùng con trên hành trình tìm lại niềm vui với Tiếng Việt. Không phải bằng những lớp học thêm nặng nề, mà bằng những cuốn sách hay, những buổi cùng nhau đọc truyện, viết nhật ký, kể chuyện gia đình, hoặc đơn giản là cùng nhau trò chuyện và lắng nghe.
Tôi tin rằng, nếu một đứa trẻ có thể học giỏi ngoại ngữ, thì hoàn toàn có khả năng học giỏi tiếng mẹ đẻ, chỉ cần con có cảm hứng và có người đồng hành đúng cách. Với tôi lúc này, không gì quan trọng hơn việc giúp con yêu thích và tự hào khi được sử dụng ngôn ngữ của dân tộc mình.
Admin
Nguồn: VnExpress