Con học kém: Giải pháp cho ba mẹ để tránh cãi vã

Cuộc sống gia đình tôi đang trải qua giai đoạn căng thẳng khi vợ chồng bất đồng sâu sắc trong phương pháp dạy dỗ cậu con trai đang chuẩn bị vào lớp sáu. Suốt năm vừa qua, kết quả học tập của con giảm sút đáng kể, thầy cô giáo thường xuyên phản ánh về tình trạng mất tập trung, lơ là và hay quên kiến thức. Tuy nhiên, điều khiến tôi trăn trở hơn cả không chỉ là vấn đề học hành của con, mà còn là sự khác biệt quá lớn trong quan điểm giáo dục giữa tôi và vợ, dẫn đến những cuộc tranh cãi không hồi kết.

Về phần mình, tôi luôn tin vào kỷ luật thép. Tôi cho rằng, trẻ con cần được rèn luyện nghiêm khắc từ nhỏ để hình thành ý thức tự giác. Mỗi khi thấy con lười biếng, tôi thường không kiềm chế được mà quát mắng, ép con ngồi vào bàn học, thậm chí trừng phạt bằng cách bắt đứng hoặc tịch thu điện thoại. Tôi làm vậy với mong muốn con tiến bộ, không muốn con tụt lại phía sau để rồi hối hận muộn màng.

Ngược lại, vợ tôi lại chọn cách tiếp cận nhẹ nhàng và mềm mỏng hơn. Cô ấy luôn bênh vực con, cho rằng tôi không nên tạo áp lực quá lớn, mà thay vào đó, cần động viên và khuyến khích con. Nhiều lần, khi tôi vừa lớn tiếng với con, vợ đã vội vàng kéo con đi chỗ khác, rồi quay lại tranh cãi gay gắt với tôi.

Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm vào hôm trước, khi tôi yêu cầu con hoàn thành bài tập về nhà, đặc biệt là luyện tập tiếng Anh (vì con chưa có kiến thức nền tảng trong khi môn này rất quan trọng), trước khi được ra ngoài chơi bóng. Vợ tôi không đồng ý, cho rằng con cần được giải tỏa căng thẳng trước khi học. Tôi tức giận và buột miệng: “Em cứ chiều nó như vậy, sau này hư thì đừng trách tôi”. Vợ tôi cũng không vừa, đáp trả: “Anh muốn biến con thành một cái máy à? Con sợ anh đến mức không dám mở lời với bố nữa đấy”.

Kể từ hôm đó, bầu không khí trong gia đình trở nên ngột ngạt. Vợ chồng tôi gần như không nói chuyện với nhau, còn con thì thu mình lại, luôn né tránh ánh mắt của tôi. Tôi hiểu rằng vợ không muốn gây khó dễ cho con, nhưng tôi lo sợ rằng nếu cứ nuông chiều, con sẽ trở nên ỷ lại và thiếu ý chí phấn đấu. Vợ thì trách tôi quá khắt khe và thiếu sự thấu hiểu đối với con. Cứ như vậy, chúng tôi rơi vào bế tắc, không ai chịu nhường ai, còn con thì bị kẹt giữa, chịu thêm áp lực.

Thực lòng, tôi rất thương con khi thấy con phải chịu đựng áp lực học hành. Nhưng tôi cũng lo lắng rằng nếu con không học hành chăm chỉ, con sẽ không theo kịp chương trình học ở cấp hai, và tệ hơn là trượt cấp ba. Tôi thực sự mong nhận được lời khuyên từ mọi người để có thể giải quyết tình huống này một cách tốt nhất.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *