Trong mắt nhiều người, cuộc sống của tôi có lẽ là niềm mơ ước: một công việc ổn định, một gia đình hạnh phúc với chồng và hai con đủ nếp đủ tẻ. Chồng tôi là người đàn ông hiền lành, có trách nhiệm, không vướng vào những thói hư tật xấu. Chúng tôi kết hôn sau ba năm yêu xa, khi tôi còn công tác ở miền Trung, anh ở miền Bắc. Đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của hai bên gia đình. Thế nhưng, đằng sau vẻ ngoài êm ấm ấy là một vết nứt lớn mà tôi đã cố gắng che giấu suốt nhiều năm.
Bảy năm trước, sau khi kết hôn không lâu, cả hai vợ chồng tôi cùng chuyển công tác ra nước ngoài. Cuộc sống nơi xứ người đầy áp lực, công việc khiến chúng tôi lệch múi giờ sinh hoạt, ít có thời gian dành cho nhau. Tôi bị căng thẳng tột độ sau một lần sảy thai. Trong những ngày cô đơn, trống trải và cảm thấy bất lực, tôi đã tìm đến sự an ủi từ một đồng nghiệp. Người đàn ông ấy đã chia sẻ với tôi rất nhiều điều trong cuộc sống, và rồi trong một phút yếu lòng, tôi đã vượt qua giới hạn. Ngay sau đó, tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi và quyết định cắt đứt mọi liên lạc.
Vài tuần sau, tôi phát hiện mình mang thai. Thời điểm đó, quan hệ giữa tôi và chồng đã trở lại bình thường, nên tôi tự nhủ rằng đó là con của anh. Tôi muốn tin vào điều đó để có thể tiếp tục sống. Bí mật này được tôi chôn giấu suốt nhiều năm. Nhưng càng lớn, đứa bé càng có nhiều nét giống người kia, từ đôi mắt, dáng đi, đến cả giọng nói. Gần đây, tôi đã âm thầm đi xét nghiệm ADN và kết quả cho thấy, đứa bé không phải là con của chồng tôi.
Kể từ ngày biết kết quả, tôi như sống trong một thế giới khác. Bề ngoài, tôi vẫn là một người vợ, người mẹ tận tụy, nhưng bên trong lại là một cơn bão giằng xé. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt chồng mỗi khi anh ôm con trai, không thể ngủ ngon khi anh nói “Gia đình mình là điều tuyệt vời nhất anh có”. Giờ đây, tôi đang đứng giữa một ngã ba đường: nói ra sự thật và chấp nhận đánh đổi tất cả – gia đình, con cái, lòng tin; hoặc tiếp tục im lặng và sống với sự cắn rứt lương tâm suốt quãng đời còn lại.
Tôi vẫn còn yêu chồng và biết anh là một người cha tuyệt vời. Tôi sợ rằng một khi sự thật phơi bày, chúng tôi sẽ không thể hàn gắn được. Nhưng tôi cũng không thể tiếp tục sống trong sự dối trá. Tôi không biết đâu là điều nên làm vào lúc này. Tôi viết những dòng này không phải để tìm kiếm sự tha thứ, mà chỉ mong nhận được một lời khuyên để thức tỉnh, để biết tôi nên làm gì và liệu có còn cơ hội cứu vãn tình thế này hay không.
Admin
Nguồn: VnExpress