Ở tuổi 37, sau hơn nửa năm ly thân, tôi không hề hối tiếc về quyết định này. Vợ tôi, 31 tuổi, làm điều dưỡng tại bệnh viện tỉnh ở thành phố biển miền Trung, còn tôi là kỹ sư giám sát công trình, thường xuyên công tác xa nhà. Do tính chất công việc, tôi chỉ có thể về nhà vào cuối tuần. Mặc dù vợ từng đề nghị thuê một căn hộ riêng gần nơi cô ấy làm việc, tôi vẫn muốn cả hai sống chung trong nhà bố mẹ vợ để tiết kiệm chi phí và có người hỗ trợ.
Khi vợ sinh con, bà ngoại là người chăm sóc chính vì mẹ tôi đang ở nước ngoài cùng chị gái. Mỗi tháng, tôi gửi về cho vợ 5 triệu đồng, trong đó 3 triệu đồng dành cho sinh hoạt phí và 2 triệu đồng để nuôi con. Các khoản phát sinh như tiền sữa, khám bệnh hay học phí mầm non, tôi để vợ tự xoay xở.
Thu nhập của tôi dao động từ 25 đến 35 triệu đồng tùy thuộc vào công trình, nhưng tôi không chia sẻ điều này với vợ. Lương của vợ khoảng 10-12 triệu đồng mỗi tháng, có thể cao hơn nếu tăng ca nhiều. Tôi luôn nói rõ rằng không muốn cô ấy phụ thuộc vào mình, nên những việc như khám thai, đưa con đi tiêm phòng hay sửa chữa nhỏ trong nhà, tôi đều để vợ tự giải quyết.
Về đời sống vợ chồng, từ khi con gái chào đời đến nay đã gần bốn năm, chúng tôi không còn quan hệ tình dục. Tôi giải thích rằng do áp lực công việc và sức khỏe không ổn định. Vợ tôi không hài lòng nhưng cũng không phàn nàn nhiều. Dần dần, tôi cảm thấy giữa chúng tôi không còn sự gắn bó như trước.
Mâu thuẫn đỉnh điểm xảy ra khi cháu trai, con của em họ tôi, đến chơi và trêu chọc, thậm chí la hét với con gái tôi. Vợ tôi lên tiếng nhắc nhở nên dạy dỗ cháu cho lễ phép. Em họ tôi phản ứng gay gắt, thậm chí gọi cả bố mẹ vợ tôi để “dằn mặt”. Tôi cho rằng vợ nên nhường nhịn vì trẻ con không hiểu chuyện. Tuy nhiên, cô ấy lại cho rằng tôi không đứng về phía gia đình mình.
Tôi cảm thấy nếu vợ không biết nhẫn nhịn thì không cần thiết phải tiếp tục cuộc sống chung. Kể từ khi ly thân, tôi không liên lạc và cũng không gửi tiền chu cấp. Ban đầu, tôi vẫn gửi 2 triệu đồng mỗi tháng, nhưng khi vợ nói không cần, tôi đã ngừng hẳn. Nhiều người nhận xét tôi quá vô tâm, nhưng tôi nghĩ rằng mình đã tạo cơ hội cho cô ấy được độc lập và chủ động. Liệu tôi có sai lầm trong cách hành xử này?
Admin
Nguồn: VnExpress