Trong khi nhà vô địch Wimbledon 2025, Jannik Sinner, có thể ra về với 4 triệu đô la tiền thưởng, thì thực tế khắc nghiệt hơn nhiều đối với phần lớn các tay vợt chuyên nghiệp. Ngay cả khoản tiền 90.000 đô la cho việc bị loại ở vòng một cũng là một gia tài lớn đối với những người thường xuyên xếp hạng thấp. Tuy nhiên, việc được tham gia Wimbledon, các giải Grand Slam hoặc ATP Tour đã là một thách thức lớn. Số lượng vận động viên đăng ký vượt xa số lượng có thể tham gia, khiến việc trang trải chi phí trở thành một cuộc đấu tranh liên tục đối với những người ngoài top 100 thế giới.

Taro Daniel, hiện xếp hạng khoảng 150 thế giới, hiểu rõ điều này. Trong sự nghiệp kéo dài hơn một thập kỷ, anh đã trải qua nhiều thăng trầm. Thành tích đáng nhớ nhất của anh là đánh bại Andy Murray để vào vòng ba Australia Mở rộng 2022, mang về gần 150.000 đô la. Tuy nhiên, số tiền này không thay đổi được lối sống tiết kiệm của anh. Giống như nhiều tay vợt cùng đẳng cấp, Daniel thường xuyên ở trong các phòng khách sạn thuê chung và phải chi li từng đồng cho việc ăn uống, mặc dù dinh dưỡng là yếu tố quan trọng đối với các vận động viên. Họ nỗ lực hết mình trên sân, nhưng thường xuyên phải đối mặt với thất bại, đồng nghĩa với việc tiền thưởng ít hơn và tài khoản ngân hàng cạn kiệt dần.
Daniel chia sẻ: “Khi còn trẻ, tôi thậm chí không dám gọi thêm bơ trong thực đơn vì nó có giá 3 đô la. Nhưng khi bạn cố gắng tiết kiệm quá nhiều, nó sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến chất lượng công việc của bạn.”
Trong sáu tháng đầu năm nay, Daniel kiếm được khoảng 180.000 đô la tiền thưởng, nhưng chi phí thi đấu đã nhanh chóng “nuốt chửng” số tiền này. Anh giải thích: “Những con số bạn thấy trên TV hoặc báo chí không thực tế. Tôi không nói là chúng giả, nhưng hầu như chẳng còn lại bao nhiêu. Đầu tiên, bạn kiếm tiền ở nước ngoài, vì vậy họ tính thuế và trừ đi một khoản đáng kể.”
Ngày nay, rất hiếm khi thấy một vận động viên “đơn thương độc mã” tại các giải Grand Slam hoặc ATP. Hầu hết các tay vợt đều có huấn luyện viên hoặc người hướng dẫn riêng. Đây là một sự khác biệt lớn so với trước đây, theo quan sát của Daniel: “Mười năm trước, khi tôi bắt đầu thi đấu ở nước ngoài thường xuyên, rất nhiều tay vợt đi một mình đến các giải đấu, bởi vì trình độ khi đó chưa quá cao.”

Daniel cho biết thêm rằng ban tổ chức thường chi trả tiền phòng khách sạn cho các tay vợt, nhưng không bao gồm chi phí cho đội ngũ của họ, chẳng hạn như huấn luyện viên, chuyên gia vật lý trị liệu hoặc bác sĩ. Đối với những tay vợt như Daniel, mức lương cho một huấn luyện viên đi cùng ở các giải đấu trong năm có thể lên tới khoảng 50.000 đô la, chưa kể đến “hoa hồng” – thường là 10% tiền thưởng.
“Vậy là trong một mùa giải, bạn phải chi 100.000 đô la cho huấn luyện viên của mình, và đó thậm chí không phải là một người quá kinh nghiệm hay thuộc top đầu,” Daniel nói. “Trung bình mỗi tháng, tôi tiêu ít nhất 20.000 đô la bằng thẻ tín dụng. Sao kê toàn là chi phí cho khách sạn, thức ăn, vé máy bay, và đó còn chưa bao gồm tiền lương tôi trả cho đội của mình. Bạn giống như điều hành một công ty nhỏ, chỉ có điều khi là một tay vợt, các nhân viên của bạn di chuyển cùng bạn toàn thời gian.”
Những khó khăn về tài chính khiến nhiều tay vợt phải thận trọng khi lên lịch trình thi đấu. Daniel thừa nhận rằng anh cảm thấy “sợ” mỗi khi phải tính toán số tiền cần thiết cho một chuyến đi khi lựa chọn các sự kiện để tham gia. Khó khăn càng tăng lên khi lịch thi đấu có thể thay đổi nhanh chóng tùy thuộc vào kết quả, buộc các tay vợt phải đặt vé máy bay vào phút cuối, dẫn đến giá vé tăng cao.
Daniel lấy ví dụ: “Ví dụ, hai giải Masters 1000 liên tiếp, ở Indian Wells và Miami. Chi phí cho chuyến bay đó ít nhất là 500 đô la. Ngoài ra, các tay vợt thường mang theo hai người nữa, như huấn luyện viên và chuyên gia vật lý trị liệu, cộng với phí hành lý quá cước để chứa vợt và đồ dùng khác. Nhìn chung, một chuyến bay nội địa Mỹ như vậy tốn khoảng 2.000 đô la. Một chiều!”
Dustin Brown, cựu số 58 thế giới, cũng từng nổi tiếng với việc du đấu và ngủ trong xe cắm trại trong ba mùa giải đầu sự nghiệp. Billy Harris đã thu hút sự chú ý vào năm ngoái không chỉ vì lọt vào tứ kết Queen’s Club Championships, mà còn bởi câu chuyện đầy cảm hứng về việc anh đã dành hơn ba năm di chuyển khắp châu Âu trên một chiếc xe van để tham gia các giải ITF và Challenger. Harris thậm chí còn có một máy căng dây vợt trong xe của mình.
Ở tuổi 32, gánh nặng tài chính đã giảm bớt phần nào đối với Daniel. Anh đã tích lũy được một khoản tiền kha khá để không phải lo lắng về một tuần thi đấu kém hiệu quả. Tuy nhiên, các tay vợt trẻ ngoài top 100 vẫn còn một chặng đường dài phía trước để đạt được sự thoải mái về tài chính.
Daniel đề xuất: “Doanh thu của một giải Grand Slam đạt khoảng 350 đến 500 triệu đô la. Cộng thêm ATP và WTA nữa, tôi nghĩ các tổ chức này nên chung tay và phân bổ thêm tiền cho các tay vợt trong top 300 hoặc 400 thế giới, có thể mỗi người nhận được khoản trợ cấp 100.000 đô la. Tôi thấy giải pháp đó hợp lý. Mỗi tổ chức chi khoảng 8-10 triệu đô la, đó không phải là một con số bất khả thi.”
Admin
Nguồn: VnExpress