Bài toán hạ nhiệt giá nhà tại các thành phố lớn như Hà Nội và TP.HCM thường được kỳ vọng giải quyết bằng cách phát triển hạ tầng giao thông. Tuy nhiên, thực tế cho thấy việc này không đơn giản như nhiều người nghĩ.
Ý tưởng cốt lõi là nếu giao thông thuận tiện, người dân có thể sống ở vùng ven đô hoặc các tỉnh lân cận nhưng vẫn dễ dàng di chuyển vào trung tâm làm việc. Tuy nhiên, bài toán này còn nhiều thách thức.
Đường sắt trên cao Cát Linh – Hà Đông là một ví dụ điển hình. Tuyến đường sắt này dài 13 km, mất khoảng 25 phút di chuyển và có giá vé tháng 280.000 đồng. Nếu mở rộng mạng lưới này đến các khu vực cách Hà Nội 100-120 km như Thái Nguyên, Hưng Yên, Phú Thọ, chi phí và thời gian di chuyển sẽ tăng lên đáng kể. Ước tính, giá vé có thể lên đến 2 triệu đồng/tháng và thời gian di chuyển mỗi ngày có thể lên đến 4 tiếng. Chưa kể đến những chi phí “ẩn” khác như hao tổn sức khỏe, thời gian cá nhân và áp lực tâm lý.
Ngay cả khi sử dụng ô tô cá nhân, một lựa chọn linh hoạt hơn, người dân vẫn phải đối mặt với chi phí nhiên liệu, phí cầu đường, hao mòn xe và rủi ro khi lái xe đường dài hàng ngày.
Đường sắt cao tốc có thể là một giải pháp lý tưởng hơn, nhưng chi phí đầu tư lại quá lớn. Tại Trung Quốc, nơi có hệ thống đường sắt cao tốc phát triển, giá vé tháng cho quãng đường 120 km vẫn ở mức khoảng 6 triệu đồng, đã bao gồm trợ giá từ nhà nước. Mức giá này quá cao so với thu nhập của người lao động Việt Nam.
Vậy câu hỏi đặt ra là, liệu hạ tầng giao thông tốt có đủ để người dân tự động rời bỏ các đô thị lớn?
Nhật Bản, một quốc gia có mạng lưới giao thông công cộng hàng đầu thế giới, là một ví dụ đáng xem xét. Mặc dù giao thông thuận tiện, các thành phố như Tokyo và Osaka vẫn có giá bất động sản đắt đỏ và dân số tiếp tục đổ về đô thị.
Lý do là vì đô thị lớn không chỉ là nơi làm việc mà còn là trung tâm của dịch vụ, cơ hội, giáo dục, y tế và môi trường sống năng động. Những yếu tố này tạo ra sức hút mạnh mẽ, lớn hơn nhiều so với yếu tố giao thông.
Do đó, mở rộng hạ tầng giao thông là cần thiết nhưng không phải là giải pháp duy nhất cho bài toán nhà ở. Ngay cả khi giao thông thuận tiện hơn, giá nhà ở khu vực trung tâm đô thị vẫn sẽ ở mức cao do cung không đủ cầu. Ngược lại, nếu giá nhà ở Hà Nội rẻ như các tỉnh, dòng người đổ về thành phố có thể còn mạnh hơn, gây quá tải cho hạ tầng và dịch vụ đô thị.
Để giải quyết bài toán này, cần có một giải pháp căn cơ hơn là phân bổ lại nguồn lực phát triển, tạo ra các trung tâm kinh tế – xã hội hấp dẫn ở vùng ven và các tỉnh lẻ, thay vì chỉ tập trung vào việc mở thêm đường và xây dựng các tuyến tàu. Chừng nào cơ hội sống, làm việc và phát triển vẫn tập trung ở các thành phố lớn, chừng đó bài toán giãn dân bằng giao thông vẫn còn nhiều hạn chế.
Admin
Nguồn: VnExpress