Tình yêu với động vật, đặc biệt là chó, luôn là một điều đẹp đẽ. Khi quyết định mang một chú chó về nhà, tôi đã mơ về những khoảnh khắc ấm áp, những buổi chiều dạo chơi cùng người bạn bốn chân trung thành. Tuy nhiên, bảy tháng qua đã dạy tôi rằng tình yêu dành cho thú cưng luôn đi kèm với trách nhiệm và những nỗi lo thường trực.
Chú chó của tôi hiện đã hơn bảy tháng tuổi, độ tuổi bắt đầu trưởng thành, đồng nghĩa với việc tràn đầy năng lượng và sự nghịch ngợm. Dù được dắt đi dạo mỗi ngày và vui chơi cùng gia đình, năng lượng của nó dường như không bao giờ cạn. Chỉ cần một phút lơ là, đôi giày mới có thể trở thành “nạn nhân” của những chiếc răng tinh nghịch, hoặc chiếc khăn trải bàn bị kéo lê khắp nhà.
Điều khiến tôi lo lắng nhất là khi có trẻ con đến chơi nhà. Chú chó của tôi chưa thể phân biệt được đâu là trò chơi an toàn. Nó chỉ đơn giản là vui mừng và thể hiện bằng cách nhảy lên người hoặc chạy vòng quanh. Đã có lần, sự phấn khích của nó khiến một đứa trẻ bị cắn vào chân, gây ra một trận khóc lớn và khiến tôi vô cùng hoảng sợ.
Tôi hiểu rằng hành động của nó không xuất phát từ ác ý. Tuy nhiên, trẻ nhỏ thường không có đủ nhận thức để tự bảo vệ mình, và một cú cắn hay một cú nhảy mạnh có thể gây ra những tổn thương không mong muốn. Vì vậy, tôi thường phải nhốt nó vào chuồng trong phần lớn thời gian. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của nó, tôi cảm thấy vừa thương vừa áy náy. Nhưng trên hết, sự an toàn của con tôi và những đứa trẻ khác vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Nỗi lo lắng này càng trở nên rõ ràng hơn khi tôi đọc tin tức về những vụ chó nhà tấn công người, thậm chí gây ra những thương tích nghiêm trọng hoặc tử vong do bệnh dại. Những điều mà trước đây tôi nghĩ rằng “không thể xảy ra với mình” giờ đây trở nên hoàn toàn có thể, khi chính chú chó tôi nuôi đôi lúc cũng trở nên khó kiểm soát.
Từ những sự việc đó, tôi nhận ra một vài điều quan trọng mà những người đang hoặc sắp nuôi chó nên cân nhắc:
Thứ nhất, hãy xem việc nuôi chó như nuôi một đứa trẻ. Chăm sóc thôi là chưa đủ, cần phải huấn luyện để dạy chó không nhảy lên người lạ, không đuổi theo xe, và không quá khích với trẻ nhỏ. Dù là giống chó hiền lành, chúng vẫn có những bản năng và phản xạ khó lường.
Thứ hai, cần tạo ra một ranh giới an toàn giữa chó và trẻ em. Trẻ em thường tò mò và yêu thích động vật, nhưng lại không lường trước được những rủi ro có thể xảy ra. Việc để trẻ em tiếp xúc với chó mà không có sự giám sát của người lớn là vô cùng nguy hiểm. Chó có thể phản ứng một cách bất ngờ nếu cảm thấy bị đe dọa hoặc kích động, ngay cả khi chúng thường ngày rất ngoan ngoãn.
Thứ ba, không được chủ quan với việc tiêm phòng. Dù chó được nuôi kỹ lưỡng đến đâu, việc tiêm phòng đầy đủ, đặc biệt là phòng bệnh dại, vẫn là điều bắt buộc. Đừng đợi đến khi có sự cố xảy ra mới lo xử lý. Một mũi tiêm có thể cứu sống một người, hoặc ít nhất là mang lại sự an tâm cho cả gia đình.
Thứ tư, trách nhiệm không chỉ thuộc về chủ nuôi mà còn của cả cộng đồng. Tôi đã từng chứng kiến nhiều con chó thả rông trong khu phố, chạy theo xe máy, sủa người đi đường, thậm chí tấn công các vật nuôi khác. Khi bị góp ý, nhiều người thường trả lời: “Chó nhà tôi hiền lắm, chưa cắn ai bao giờ”, hoặc “Con nít phải dạy chứ, chó biết gì”. Đây là những lập luận vô cùng nguy hiểm, bởi không ai có thể đảm bảo 100% hành vi của một con vật chưa được huấn luyện và kiểm soát.
Nuôi chó là quyền cá nhân, nhưng không thể đặt sở thích cá nhân lên trên sự an toàn của người khác. Nếu mỗi người chủ nuôi đều có ý thức và trách nhiệm, con người và chó hoàn toàn có thể sống hòa thuận với nhau, mang lại niềm vui thay vì những rủi ro không đáng có. Chú chó nhỏ của tôi vẫn luôn trung thành, thông minh và mang lại tiếng cười cho cả gia đình bằng sự ngây ngô của nó. Nhưng niềm vui ấy chỉ thực sự trọn vẹn khi tôi biết rằng nó không gây nguy hiểm cho bất kỳ ai. Tình yêu dành cho thú cưng, suy cho cùng, chỉ bền vững khi đi đôi với trách nhiệm và sự tôn trọng dành cho cộng đồng. Tôi mong rằng tất cả những người yêu chó khác cũng có chung suy nghĩ này.
Admin
Nguồn: VnExpress