Mất khách phòng gym vì thiếu tập luyện cá nhân hóa?

Năm nay tôi 28 tuổi, đã có gia đình và hai con nhỏ. Hiện tại, tôi là một huấn luyện viên thể hình (PT fitness) với hơn 6 năm gắn bó cùng nghề. Với tôi, đây không chỉ là công việc mà còn là đam mê lớn nhất.

Từ nhỏ, tôi đã yêu thích vận động và tham gia nhiều hoạt động thể thao ở trường. Tuy nhiên, mẹ tôi không ủng hộ đam mê này, bà luôn muốn tôi tập trung vào việc học và kiểm soát mọi quyết định của tôi. Thậm chí, những khoản tiền thưởng khi tôi đạt giải cũng bị mẹ giữ lại. Lớn lên trong sự kiểm soát đó, tôi dần hình thành thói quen kìm nén bản thân và dễ lo âu, tiêu cực khi gặp thất bại.

Sau khi kết hôn, nhờ sự hỗ trợ từ gia đình chồng và nỗ lực của bản thân, tôi đã mở được một phòng tập gym riêng. Những năm đầu, phòng tập rất đông khách, các lớp học luôn kín chỗ. Tôi bận rộn đến mức không có thời gian ăn uống đầy đủ. Mặc dù kỹ năng lúc đó chưa thực sự xuất sắc, nhưng nhờ phong trào tập luyện đang phát triển mạnh mẽ, công việc vẫn mang lại cho tôi niềm tin và niềm vui. Tôi đã từng nghĩ rằng mình đã tìm được một con đường vững chắc cho tương lai.

Tuy nhiên, sau đại dịch Covid-19, công việc kinh doanh bắt đầu đi xuống. Phòng tập phải đóng cửa, lượng khách hàng giảm dần. Khi mở cửa trở lại, tôi nhận thấy thói quen tập luyện của nhiều người đã thay đổi. Một số chuyển sang tập luyện trực tuyến, trong khi những người khác tìm đến các phòng tập mới mở với nhiều chiêu trò quảng bá hấp dẫn.

Điều khiến tôi buồn hơn cả là xu hướng “sống ảo” trong tập gym ngày càng trở nên rõ rệt. Nhiều người thích những tư thế đơn giản nhưng đẹp mắt để chụp ảnh, quay video và chia sẻ lên mạng xã hội. Trong khi đó, tôi luôn kiên trì giảng dạy theo hướng bền sức, chú trọng kỹ thuật và sự an toàn sức khỏe, hạn chế để học viên tập luyện theo ý thích vì dễ gây chấn thương.

Lập trường này giúp tôi giữ được một nhóm học viên trung thành, nhưng lại khiến lượng khách hàng mới ngày càng ít đi. Nhiều học viên chỉ gắn bó vài tháng rồi bỏ ngang vì “không hợp” hoặc tìm thấy những nơi khác thú vị hơn. Nhưng thú thật, tôi không muốn chiều lòng khách hàng nhất thời mà bỏ qua trách nhiệm của một người thầy.

Mặc dù vậy, mỗi khi có học viên nghỉ tập, tôi lại cảm thấy hụt hẫng. Bản tính tôi vốn nhạy cảm và dễ suy nghĩ tiêu cực. Tôi tự trách mình, buồn bã, thậm chí im lặng cả ngày không muốn giao tiếp với ai. May mắn thay, bên cạnh tôi luôn có chồng động viên và an ủi. Anh ấy là một người sống rất thoải mái, không quá đặt nặng vấn đề tiền bạc, có quan niệm “có bao nhiêu ăn bấy nhiêu”, hoàn toàn khác với tôi – người luôn muốn cố gắng hơn nữa để phát triển sự nghiệp. Anh thường xuyên động viên và giúp tôi giảm bớt áp lực. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn cảm thấy bất lực vì những nỗ lực của mình không mang lại kết quả như mong đợi.

Tôi trân trọng công việc mình đang làm, trân trọng cuộc sống gia đình nhỏ của mình, nhưng đôi khi tôi cảm thấy bất lực. Đến bây giờ, tôi vẫn tự hỏi: Liệu mình có thực sự phù hợp với việc kinh doanh hay không? Có lẽ tôi nên chuyển hướng sang giảng dạy ở một môi trường ổn định hơn? Hoặc có lẽ tôi nên tìm đến bác sĩ để điều trị tâm lý và thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực này?

Tôi chia sẻ câu chuyện này với hy vọng nhận được sự đồng cảm và lời khuyên từ những người đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự, phải đối mặt với một tương lai bất định. Tôi tin rằng có rất nhiều huấn luyện viên, giáo viên hoặc những người làm nghề tự do khác cũng đã nỗ lực rất nhiều nhưng kết quả lại không được như mong muốn. Điều tôi sợ nhất là một ngày nào đó, vì những suy nghĩ tiêu cực mà tôi sẽ đánh mất đi đam mê lớn nhất của cuộc đời mình. Tôi không muốn những nỗ lực của mình trong suốt những năm qua sẽ dần tàn lụi như vậy.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *