Mất khách vì đối thủ ‘sống ảo’: Tâm huyết có đủ hút khách thể thao?

Tôi năm nay 28 tuổi, sống ở tỉnh cùng chồng và hai con. Công việc của tôi là huấn luyện viên thể dục thể thao, một nghề mà tôi đã gắn bó được 6-7 năm. Từ nhỏ, tôi đã có niềm đam mê đặc biệt với các hoạt động thể chất, luôn hăng hái tham gia mọi hoạt động của trường. Tuy nhiên, mẹ tôi lại không ủng hộ điều này, bà luôn muốn tôi tập trung vào việc học hành. Không chỉ riêng thể thao, mà hầu hết mọi việc tôi làm đều bị mẹ kiểm soát và cấm đoán. Dù thành tích học tập của tôi luôn ở mức khá giỏi, mẹ vẫn không hài lòng vì bà muốn tôi phải giỏi giang như chị gái.

Bản tính tôi lại luôn cố gắng hết mình với những năng khiếu mình có, không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Vì vậy, tôi thường xuyên trốn mẹ để tham gia các hoạt động. Mỗi khi đạt giải, tôi lại lo lắng không biết phải giấu mẹ như thế nào. Tôi sợ mẹ phát hiện ra số tiền thưởng trong cặp, chắc chắn sẽ bị tra hỏi và trách phạt. Cuối cùng, tôi lại không giấu được và khoe với mẹ. Thật ngốc nghếch, tôi không biết cách giữ bí mật vì bình thường tôi không có tiền tiêu vặt, việc có một khoản tiền lớn là điều bất thường. Những lần như vậy, mẹ đều lấy hết số tiền và nói là “giữ hộ”.

Công việc hiện tại của tôi hoàn toàn xuất phát từ đam mê. Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi được gia đình chồng hỗ trợ một căn nhà và toàn bộ chi phí xây dựng từ tiền mừng cưới và tiền tiết kiệm của hai vợ chồng. Với tình yêu dành cho thể dục thể thao, tôi quyết tâm xây dựng sự nghiệp riêng. Tôi tham gia các khóa học nâng cao và tự tập luyện ở nhà. Sau khi có đủ kỹ năng, tôi mở một phòng tập. Những năm đầu, phòng tập rất đông khách, vì bộ môn này còn mới mẻ và mọi người đều tò mò muốn thử. Thời điểm đó, tôi bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm, cảm giác như đang ở trên đỉnh vinh quang, mọi thứ đều màu hồng. Dù kỹ năng của tôi lúc đó chưa thực sự xuất sắc như bây giờ, nhưng khách hàng vẫn rất đông. Hai năm sau đó, lượng khách vẫn duy trì ổn định. Tuy nhiên, sau đại dịch Covid, công việc kinh doanh của tôi bắt đầu đi xuống. Trớ trêu thay, đây cũng là thời điểm kỹ năng của tôi được nâng cao nhờ chăm chỉ tập luyện, nhưng khách hàng lại vắng vẻ.

Trong những năm tiếp theo, ngày càng có nhiều phòng tập tương tự mở ra, khiến khách hàng của tôi chuyển sang các địa điểm mới. Tôi cảm thấy vô cùng suy sụp. Suốt những năm qua, tôi chưa bao giờ ngừng cố gắng, luôn nỗ lực làm tốt công việc để khách hàng cảm nhận được và gắn bó lâu dài với mình. Nhưng hết người này đến người khác rời bỏ tôi. Tôi cũng tham gia nhiều khóa học, được thầy cô đánh giá cao về phương pháp giảng dạy. Bản thân tôi cũng rất tự tin vào cách mình đang đi, nhưng có vẻ mọi người ở đây không thích điều đó. Họ chuộng những tư thế “sống ảo” đơn giản, còn tôi dạy theo hướng bền bỉ, tốt cho sức khỏe và hạn chế cho khách hàng tập luyện tùy ý (vì bộ môn này khá khó, tập sai cách dễ gây chấn thương).

Có vẻ như cái gì càng hào nhoáng, người ta lại càng thích. Còn tôi vẫn giữ vững lập trường, không thay đổi phương pháp giảng dạy. Dù vẫn có một số người thích tập theo cách của tôi và lượng khách duy trì đều đặn, nhưng không còn đông như trước. Thỉnh thoảng, vẫn có một vài học viên rời lớp vì cảm thấy không phù hợp. Mỗi lần như vậy, tôi thực sự rất buồn. Tôi luôn tự trách mình, cảm thấy có trách nhiệm phải dạy thật tốt khi đã nhận tiền của khách hàng. Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn có người không hài lòng.

Tôi thường xuyên có những suy nghĩ tiêu cực, dễ khóc, buồn bã khi bất lực và dễ tức giận khi mọi việc không diễn ra như ý muốn. Tôi nghĩ đây là một dạng bệnh lý, có thể do ám ảnh tâm lý từ nhỏ, tôi bị “lây” từ mẹ (mẹ tôi còn tiêu cực hơn tôi gấp nhiều lần). Đôi khi, tôi rất khó kiểm soát bản thân. Một ngày của tôi bình thường trôi qua, nhưng nếu gặp phải vấn đề gì đó, tôi sẽ nhanh chóng trở nên buồn bã và có thể im lặng cả ngày. May mắn thay, bên cạnh tôi luôn có chồng, anh luôn an ủi và động viên tôi. Anh là người khá vô tư, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu. Nhưng tôi thì khác, tôi luôn muốn kiếm thêm tiền, vì vậy tôi rất coi trọng công việc của mình.

Tôi trân trọng cuộc sống, yêu thương bản thân, yêu thương chồng con. Nhưng chỉ cần một chuyện nhỏ xảy ra, tôi cũng dễ trở nên tiêu cực, trong đầu tự dưng suy nghĩ rất nhiều, ảnh hưởng đến tâm trạng và sức khỏe. Những lúc như vậy, tôi không muốn nói chuyện hay lại gần ai, tôi không thể ngăn chặn được những suy nghĩ tiêu cực đó. Tôi không muốn những công sức mình đã bỏ ra suốt mấy năm qua giờ lại lụi tàn. Tôi không biết liệu mình có phù hợp với việc kinh doanh hay nên chuyển hướng sang một phương pháp giảng dạy khác. Có ai giống như tôi không? Có ai biết tôi cần phải uống thuốc gì để ngăn chặn những suy nghĩ tiêu cực này không? Nếu bạn có bất kỳ lời khuyên nào, xin hãy chia sẻ với tôi. Tôi xin cảm ơn mọi người rất nhiều.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *