Ưu Tiên Khu Vực: Nên Hay Không?

Từng là một thí sinh tham gia kỳ thi đại học năm 2009, tôi muốn chia sẻ những trăn trở về chính sách cộng điểm ưu tiên theo khu vực, một chủ trương mang ý nghĩa nhân văn nhưng vẫn còn nhiều bất cập trong thực tế.

Hiện nay, quy định cộng điểm ưu tiên khu vực được áp dụng như sau: Khu vực 1 (vùng núi, hải đảo, vùng sâu, vùng xa) được cộng 2 điểm, Khu vực 2 cộng 1 điểm, Khu vực 2-NT cộng 0,5 điểm, và Khu vực 3 (thành thị) không được cộng điểm nào. Mục tiêu của chính sách này là tạo điều kiện cho học sinh ở những vùng khó khăn có cơ hội tiếp cận giáo dục đại học.

Tuy nhiên, thực tế cho thấy, nhiều thí sinh có điều kiện kinh tế và học tập tốt, theo học tại các trường chuyên, lớp chọn, vẫn được hưởng lợi từ chính sách này. Trong khi đó, không ít học sinh thành phố có hoàn cảnh khó khăn lại không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ nào.

Bản thân tôi đã từng trải qua tình huống tương tự. Năm 2009, tôi dự thi đại học tại một thành phố lớn thuộc Khu vực 3. Gia đình tôi thuộc diện trung bình thấp, cha mẹ làm việc vất vả để trang trải cuộc sống, không có khả năng cho tôi tham gia các lớp học thêm hay ôn luyện chuyên sâu. Vì sống ở thành phố, tôi không thuộc diện được cộng điểm ưu tiên, và thời điểm đó tôi chấp nhận điều này như một lẽ đương nhiên.

Nhưng khi trúng tuyển vào một trường đại học kinh tế lớn ở Hà Nội, tôi mới nhận ra sự bất công. Lớp học của tôi có khoảng 60 sinh viên, nhưng chỉ có khoảng 10 bạn đến từ Hà Nội và các thành phố lớn khác – những người không được cộng điểm. Phần lớn các bạn còn lại đều được cộng từ 0,5 đến 2 điểm, mặc dù họ học tại các trường chuyên, lớp chọn hàng đầu ở tỉnh. Nhiều bạn có cha mẹ là cán bộ, doanh nhân với điều kiện kinh tế vững chắc.

Khi đó, một số bạn sau khi đỗ đại học đã được gia đình mua xe tay ga, căn hộ ở Hà Nội, thậm chí là điện thoại thông minh – những thứ xa xỉ vào thời điểm đó. Trong khi đó, tôi và những bạn khác từ thành phố phải tự xoay sở với chi phí sinh hoạt đắt đỏ, không có sự hỗ trợ tương tự.

Theo quan điểm của tôi, cần thiết phải thay đổi phương pháp áp dụng chính sách cộng điểm ưu tiên. Thay vì dựa trên địa lý hành chính, nên xét đến chất lượng cơ sở vật chất và đội ngũ giáo viên của trường THPT mà thí sinh theo học. Nếu trường đã đạt chuẩn quốc gia, có đầy đủ điều kiện dạy và học, thì học sinh theo học tại đó không cần được cộng điểm, bất kể trường đóng ở thành thị hay nông thôn. Ngược lại, những trường chưa đạt chuẩn, thường tập trung ở vùng sâu vùng xa, nông thôn thực sự khó khăn, mới xứng đáng được ưu tiên. Bộ Giáo dục và Đào tạo hoàn toàn có thể công khai danh sách các trường này để đảm bảo tính minh bạch và công bằng.

Mong rằng những chia sẻ này sẽ góp phần vào cuộc thảo luận về cải cách giáo dục, một vấn đề đang được xã hội đặc biệt quan tâm.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *