Năm năm trước, người bạn thân của tôi bắt đầu khởi nghiệp với hai bàn tay trắng. Giờ đây, anh ấy đã chuyển đến sống trong một căn penthouse sang trọng ngay giữa trung tâm thành phố – một điều mà nhiều người chỉ dám mơ ước. Tôi không hề ghen tị hay ngưỡng mộ một cách mù quáng, mà thật sự cảm động, bởi tôi đã chứng kiến và đồng hành cùng anh trên từng chặng đường.
Bạn tôi không xuất thân từ một gia đình có truyền thống kinh doanh, cũng không nhận được sự hỗ trợ tài chính nào từ bố mẹ. Khi tốt nghiệp, hành trang của anh chỉ là một ý tưởng kinh doanh về ứng dụng giáo dục trực tuyến và một khoản nợ sinh viên. Nhiều người thời điểm đó gọi anh là “viển vông”, bởi ai cũng biết khởi nghiệp trong lĩnh vực công nghệ giáo dục ở Việt Nam là một hành trình đầy gian nan và rủi ro thất bại cao. Nhưng anh đã bắt đầu và không hề chùn bước.
Trong những ngày đầu, bạn tôi đã làm tất cả mọi việc có thể: từ viết code, gặp gỡ khách hàng, tìm kiếm nhà đầu tư, cho đến thuê cộng tác viên. Tôi nhớ có lần anh rủ tôi đi uống cà phê, nhưng cả buổi chỉ tranh thủ chỉnh sửa bài thuyết trình để kêu gọi vốn đầu tư. Anh thức trắng đêm, sống tiết kiệm và chấp nhận từ bỏ nhiều thứ, kể cả chuyện tình cảm cá nhân, để tập trung toàn bộ sức lực cho dự án.
Nhiều người chỉ thấy được sự thành công của anh ngày hôm nay, mà không hề biết đến những lần anh thất bại. Đã có lúc ứng dụng ra mắt nhưng không có người dùng. Có lần, đối tác hủy hợp đồng vào phút chót, khiến cả nhóm suýt tan rã. Có tháng, anh không đủ tiền trả lương cho nhân viên và phải vay nóng để giữ chữ tín. Bạn tôi từng tâm sự: “Không sợ mất tiền, chỉ sợ mất niềm tin của anh em đi cùng”.
Bước ngoặt đến khi dự án của anh lọt vào “mắt xanh” của một quỹ đầu tư nước ngoài. Họ không chỉ rót vốn mà còn giúp anh mở rộng thị trường sang khu vực Đông Nam Á. Từ đó, bạn tôi tiến bước nhanh hơn, nhưng vẫn luôn thận trọng. Mỗi khi gọi vốn thành công, anh không dùng tiền để tiêu xài mà đầu tư vào đội ngũ, sản phẩm và công nghệ. Chính những quyết định đó đã giúp công ty tăng trưởng bền vững, bất chấp sự biến động liên tục của thị trường công nghệ.
Đến năm thứ năm, anh quyết định mua một căn penthouse. Đó là một căn hộ rộng hơn 300 mét vuông, có sân vườn và bể bơi riêng, nằm trong một trong những tòa tháp đẹp nhất thành phố. Anh mua bằng tiền tích lũy, không vay ngân hàng hay mua trả góp. Khi tôi hỏi vì sao lại quyết định “vung tay” như vậy, anh cười và nói: “Đây không phải là phần thưởng cho riêng mình, mà là một lời nhắc nhở rằng mọi nỗ lực trong suốt 5 năm qua không hề vô nghĩa”.
Câu chuyện của bạn tôi khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Trong bối cảnh nhiều người trẻ còn mơ hồ về tương lai, sợ rủi ro, ngại thử thách và dễ dàng bỏ cuộc, thì bạn tôi là một minh chứng cho thấy: người trẻ Việt hoàn toàn có thể làm nên những điều lớn lao nếu có đủ sự kiên trì, tầm nhìn và đạo đức nghề nghiệp. Tôi không khuyến khích việc ai cũng phải trở thành doanh nhân hay phải sở hữu penthouse mới là thành công. Nhưng tôi tin rằng, mỗi thế hệ đều cần những tấm gương như vậy.
Bởi thành công không bao giờ đến một cách dễ dàng. Đằng sau ánh hào quang là những tháng ngày khốc liệt và những hy sinh thầm lặng mà người ngoài khó có thể thấy hết. Từ câu chuyện này, tôi cũng nhận thấy rõ hơn một thực tế: Việt Nam không thiếu người tài, mà chỉ thiếu một môi trường đủ tốt để hỗ trợ họ trên con đường dài. Bạn tôi may mắn vì đã gặp được những nhà đầu tư phù hợp, nhận được sự ủng hộ tinh thần từ gia đình và có những cộng sự cùng chí hướng. Nhưng nếu có một hệ sinh thái khởi nghiệp hỗ trợ tốt hơn – từ chính sách thuế, vốn vay, hạ tầng cho đến giáo dục – thì chắc chắn sẽ có nhiều “penthouse” khác được xây dựng lên bởi chính những người trẻ Việt Nam.
Tất nhiên, không phải ai cũng có thể hoặc nên mơ đến một căn hộ xa xỉ. Nhưng tôi tin rằng, người trẻ nào cũng cần có một ước mơ lớn, dù đó là một căn nhà nhỏ trong hẻm, một quán cà phê do chính mình làm chủ, hay một sản phẩm có thể giúp cuộc sống của người khác tốt đẹp hơn. Điều quan trọng không phải là đích đến cuối cùng, mà là bạn có dám bắt đầu và đi đến cùng hay không. Bạn tôi không chỉ mua được một căn penthouse, anh ấy còn mua được sự tự tin, sự ghi nhận và quan trọng hơn là giữ được những giá trị cốt lõi trong hành trình làm người, làm nghề. Đó chính là điều tôi khâm phục nhất ở anh.
Admin
Nguồn: VnExpress