Sau bảy năm hôn nhân và có một cô con gái sáu tuổi, tôi, một người phụ nữ 33 tuổi, đang cảm thấy ngột ngạt trong chính cuộc sống gia đình mình bởi sự kiểm soát chi tiêu từ chồng. Trước đây, tôi là người khá thoải mái với việc mua sắm, sẵn sàng tự thưởng cho bản thân những món đồ yêu thích nếu thấy phù hợp.
Tuy nhiên, mọi thứ thay đổi sau khi kết hôn. Chồng tôi bắt đầu để ý đến mọi khoản chi tiêu của vợ. Anh không cấm đoán, nhưng luôn đặt câu hỏi về giá cả và tính cần thiết mỗi khi tôi có đồ mới. Những lời khuyên về tiết kiệm và lo cho tương lai của con gái, dù xuất phát từ sự quan tâm, lại vô tình tạo áp lực lớn cho tôi.
Để tránh những lời “giảng giải”, tôi bắt đầu giấu giếm chồng về việc mua sắm. Tôi thường tranh thủ mua đồ khi anh vắng nhà hoặc đang bận công việc. Khi mang đồ về, tôi khéo léo loại bỏ nhãn mác và trà trộn vào tủ quần áo cũ. Thậm chí, có lần tôi mua một chiếc túi xách giảm giá với giá hơn một triệu đồng, nhưng lại nói dối chồng là chỉ hơn 300 nghìn đồng.

Tôi hiểu rằng chồng lo lắng cho kinh tế gia đình, đặc biệt khi chúng tôi vẫn còn khoản nợ mua nhà. Thế nhưng, việc phải lén lút khiến tôi cảm thấy như mình đang làm điều gì đó sai trái. Thực tế, tôi vẫn đóng góp đầy đủ vào chi phí sinh hoạt chung và không hề tiêu xài hoang phí.
Câu hỏi cứ day dứt trong tôi: Liệu hôn nhân có nhất thiết phải kiểm soát nhau đến vậy không? Tôi đang phân vân giữa việc thẳng thắn chia sẻ với chồng để tìm kiếm sự đồng điệu, hay tiếp tục giữ im lặng và lén lút mua sắm để duy trì sự hòa thuận bề ngoài.
Admin
Nguồn: VnExpress