Thời gian qua, bóng chuyền nữ Việt Nam đã ghi dấu ấn với những thành tích đáng khích lệ, tuy nhiên, vẫn còn nhiều thách thức trên con đường vươn tầm quốc tế.
Đội tuyển đã có chiến thắng lịch sử trước Thái Lan tại chặng 2 SEA V.League 2025, chấm dứt chuỗi trận thua kéo dài. Tiếp đó, lần đầu tiên, đội tuyển giành quyền tham dự Giải vô địch bóng chuyền thế giới 2025, tổ chức tại Thái Lan.
Thành công này khiến Liên đoàn Bóng chuyền Việt Nam đặt mục tiêu cao hơn, kỳ vọng đội tuyển sẽ giành huy chương vàng tại SEA Games 2025, cũng diễn ra tại Thái Lan vào cuối năm.
Tuy nhiên, sau 3 trận vòng loại Giải vô địch thế giới với 3 thất bại và chỉ giành được một séc thắng duy nhất trước Ba Lan, những hạn chế về trình độ của bóng chuyền nữ Việt Nam so với các đội hàng đầu thế giới, bao gồm cả Thái Lan, đã bộc lộ rõ nét.
Sự thua kém thể hiện trên nhiều khía cạnh, trước hết là về thể hình, thể lực và sức bật. Các cầu thủ Việt Nam thường gặp bất lợi về chiều cao so với đối thủ, đặc biệt là các đội châu Âu, châu Mỹ và Trung Quốc. Ngay cả khi có chiều cao tốt, nhiều cầu thủ lại thiếu sức bật và kỹ thuật cơ bản. Đây là điểm có thể cải thiện thông qua rèn luyện thể lực, sức bật, tốc độ và sự khéo léo, như cách Thái Lan và Nhật Bản đã áp dụng.
Thêm vào đó, chiến thuật của đội tuyển còn đơn điệu, thiếu linh hoạt, dễ bị đối phương bắt bài. Khả năng chuyền bóng của các chuyền hai chưa đủ biến hóa và tinh quái, khiến lối chơi thiếu đột biến.
Ví dụ, trong một trận chung kết gần đây gặp câu lạc bộ Korabelka (Nga), ở séc đấu quyết định, dù cần tạo sự khác biệt, bóng lại liên tục được chuyền cho Bích Tuyền, trong khi đối chuyền đã xuống sức và bị đối phương kèm chặt.
Một điểm yếu khác là tốc độ triển khai bóng chậm chạp, tạo điều kiện cho đối thủ có đủ thời gian phòng thủ, làm giảm hiệu quả tấn công của đội.
Khả năng phòng thủ của các cầu thủ cũng còn hạn chế, từ bắt bước một, phòng thủ trên lưới đến phòng thủ hàng sau và hỗ trợ tấn công. Hỏng bước một khiến đội mất cơ hội tấn công, trong khi phòng thủ yếu kém dẫn đến mất điểm khi đối phương tấn công tốt.
Ở chiều ngược lại, đội tuyển lại thiếu những cú phát bóng hiểm hóc để gây khó khăn cho đối thủ. Bên cạnh đó, đội cũng cần một huấn luyện viên đủ tầm để dẫn dắt ở các giải đấu lớn.
Ngoài các vấn đề chuyên môn, sự chuyên nghiệp trong một số khía cạnh khác cũng ảnh hưởng đến chất lượng thi đấu của đội tuyển.
Ví dụ, khả năng giải tỏa áp lực còn hạn chế. Trong trận gặp Kenya, dưới áp lực phải thắng, các cầu thủ tỏ ra căng thẳng. Thay vì ăn mừng phấn khích sau mỗi pha ghi điểm để giải tỏa áp lực, hoặc huấn luyện viên truyền lửa cho học trò, sự ăn mừng lại dè dặt và ban huấn luyện cũng căng thẳng.
Trong khi cầu thủ dự bị của các đội khác thường đóng vai trò hoạt náo viên, cổ vũ đồng đội, thì các cầu thủ dự bị của Việt Nam lại thiếu sự nhiệt tình này. Trang phục thi đấu cũng chưa thực sự gọn gàng và khỏe khoắn.
Bóng chuyền, đặc biệt là bóng chuyền nữ, là môn thể thao được quan tâm rộng rãi ở Việt Nam, chỉ sau bóng đá. Người hâm mộ tự hào về những thành tích gần đây của đội tuyển, nhưng điều đó chưa đủ để khẳng định đẳng cấp của bóng chuyền Việt Nam đã ngang tầm với các cường quốc trong khu vực và trên thế giới.
Liệu chúng ta có thể mơ về một cuộc lật đổ Thái Lan tại SEA Games sắp tới?
Hy vọng rằng những người làm bóng chuyền Việt Nam sẽ nhận thức rõ những vấn đề còn tồn tại để xây dựng chiến lược phát triển phù hợp, giúp bóng chuyền Việt Nam nói chung và bóng chuyền nữ nói riêng có thể tự tin hướng đến những mục tiêu lớn hơn trong tương lai.
Admin
Nguồn: VnExpress