Tôi năm nay 28 tuổi, dáng vóc cao ráo, ngoại hình dễ nhìn, hiện sống và làm việc tại Hà Nội. Bạn gái tôi kém tôi một tuổi. Cả hai chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội học tập và lập nghiệp. Tôi và em quen nhau qua một người bạn trong một buổi chụp ảnh kỷ yếu. Dù đã có Facebook của em từ lâu, nhưng mãi đến cuối năm 2024 tôi mới bắt đầu nhắn tin trò chuyện. Sau đó, chúng tôi hẹn hò, đi ăn uống như bao cặp đôi khác. Trong thời gian tìm hiểu, chúng tôi nhận thấy có nhiều điểm chung trong suy nghĩ và quan điểm sống, dễ dàng chia sẻ mọi điều một cách thoải mái.
Tính tôi vốn hòa đồng, vui vẻ và chân thành, nên đi đâu cũng được mọi người quý mến. Thời còn đi học và mới ra trường, tôi cũng được nhiều bạn nữ chủ động làm quen, nhưng lúc đó tôi nghĩ mình chưa có gì trong tay nên dồn hết tâm sức vào công việc, phấn đấu cho sự nghiệp, vì tôi muốn người mình yêu sẽ không phải chịu khổ. Đến nay, tôi đã tốt nghiệp và đi làm được khoảng 5 năm. Ban đầu, tôi làm đúng chuyên ngành được gần hai năm, nhưng không thấy có nhiều cơ hội phát triển, thu nhập lại thấp. Sau đó, trong một lần tình cờ, tôi được người quen giới thiệu sang làm thử nghề môi giới bất động sản. Dù còn nhiều bỡ ngỡ, tôi vẫn quyết định thử sức vì thấy được tiềm năng phát triển của nghề này. Nhờ sự nỗ lực, cố gắng và một chút may mắn, tôi đã tiết kiệm được 1,8 tỷ đồng.

Ngoài ra, tôi còn nhiều khoản chi phí khác, vì bố mẹ tôi cũng ở trên Hà Nội. Bố tôi bị bệnh đã bốn năm nay, không thể đi làm, mẹ tôi thì hay đau ốm. Tôi là trụ cột kinh tế chính trong gia đình. Anh trai tôi đã có gia đình riêng, làm công việc văn phòng với mức lương vừa đủ trang trải cuộc sống. Chính vì hoàn cảnh gia đình như vậy, từ khi còn đi học, tôi đã luôn tự nhủ phải cố gắng hết mình, bằng mọi cách phải vươn lên, chăm chỉ làm việc để lo cho bố mẹ và không để người phụ nữ bên cạnh mình phải khổ.
Bạn gái tôi là một người xinh xắn, dễ thương. Sau khi tốt nghiệp, em làm trái ngành với mức thu nhập ổn định. Bố mẹ em ở quê có hoàn cảnh kinh tế bình thường. Hiện tại, em đang thuê nhà cùng anh trai ở Hà Nội. Trong thời gian hẹn hò, tôi luôn cố gắng dành cho em những điều tốt đẹp nhất có thể, nhưng cuối cùng em lại không trân trọng điều đó. Tôi luôn nhớ những món ăn, thức uống em thích, luôn mua thuốc cho em mỗi khi em đau bụng, tìm hiểu xem em nên ăn gì để nhanh khỏi bệnh, mua cho em những vật dụng cần thiết. Những lúc em ốm, tôi không ngại đêm hôm, sẵn sàng chạy đi mua đồ ăn, cháo hoặc đặt ship những món em thích nhất để em bồi dưỡng. Mỗi khi đi chơi, tôi luôn chiều theo ý em, sẵn sàng mua cho em những bộ quần áo hay món mỹ phẩm em thích, trị giá vài triệu đồng.
Tôi nghĩ rằng mình lo được cho em trong khả năng của mình và hoàn toàn vô tư, không hề tính toán. Vài lần mẹ em lên Hà Nội chơi, nghe em kể mẹ bị bệnh dạ dày, tôi cũng tìm hiểu rồi mua thực phẩm tốt mang qua để em nấu cho mẹ. Em có việc đi đâu, tôi đặt xe taxi đưa đón em. Em đi mua đồ ở siêu thị, tôi cũng chủ động thanh toán giúp em. Em ít khi nấu ăn, nếu nấu thì chỉ mua đồ ăn sẵn về hâm nóng hoặc làm những món đơn giản, nên tôi thường xuyên đặt đồ ăn cho em. Tất cả những điều tôi làm đều xuất phát từ tình yêu chân thành và sự tử tế của mình.
Sau sáu tháng tìm hiểu, tôi cảm thấy cả hai có quá nhiều điểm chung và quyết định ngỏ lời yêu em. Tôi dẫn em đi ăn tối và tặng em hoa tươi. Sau khi tôi thổ lộ tình cảm, em nói rằng em đã đợi lời tỏ tình này từ lâu, vì em là con gái nên không thể chủ động trước. Em bảo em đã có tình cảm với tôi từ lâu, và nếu em không thích ai thì ngay lần gặp thứ hai, em sẽ dừng lại để tránh mất thời gian của cả hai. Em nói chưa từng gặp người con trai nào tinh tế, chu đáo và luôn biết nghĩ cho người khác như tôi. Em kể rằng em đã để ý đến tôi từ những chi tiết nhỏ nhất, ví dụ như khi đi ăn, tôi luôn nói cảm ơn người phục vụ một cách chân thành và luôn nhường em gọi món em thích, dù tôi không thích lắm.
Lúc đó, tôi rất vui vì nghĩ rằng mối quan hệ của cả hai sẽ tiến xa hơn. Em nói rằng em không còn quá trẻ, nên khi xác định với ai là nghiêm túc và muốn gắn bó lâu dài, nên em sống rất thực tế. Tôi nói rằng tôi hoàn toàn hiểu điều đó và bảo em cứ thoải mái chia sẻ mọi điều. Sau một hồi trò chuyện vui vẻ, em hỏi tôi về thu nhập và dự định mua nhà ở đâu trong tương lai. Tôi hơi bất ngờ vì câu hỏi này khá nhạy cảm, nên tôi trả lời một cách đơn giản nhất. Tôi nói rằng nghề bất động sản có nhiều cơ hội để bứt phá, đầu tư sinh lời chứ không chỉ đơn thuần là bán hàng để kiếm hoa hồng. Tôi hiểu thị trường và biết thời điểm nào nên mua nhà, thời điểm nào nên để tiền đầu tư để tạo nguồn vốn vững chắc. Trong đầu tôi luôn có mục tiêu và định hướng rõ ràng, cố gắng trong vòng hai năm nữa sẽ mua được nhà, có thể sẽ phải vay thêm ngân hàng một chút. Tôi muốn đi từ những bước nhỏ nhất, vì tôi không có nền tảng gia đình hỗ trợ.
Em nói rằng tôi là một người có ý chí và bản lĩnh để em dựa vào, sau đó em bảo cần thêm thời gian suy nghĩ rồi sẽ trả lời tôi sau. Lúc đó, tôi không thể tập trung làm việc được, tôi quá yêu em nên rất lo lắng và hồi hộp. Tôi gọi điện tâm sự với bạn bè và chờ đợi câu trả lời từ em. Sau gần một tháng, em quyết định nghỉ việc ở công ty cũ vì cảm thấy nhàm chán và muốn thay đổi môi trường. Em về quê và đi du lịch hai tuần. Trong thời gian đó, tôi vẫn luôn quan tâm, chăm sóc em như bình thường. Em nói rằng em muốn làm đúng chuyên ngành đã học để có một công việc ổn định. Tôi ủng hộ em và tìm hiểu thông tin về các công ty có người quen làm việc, rồi gửi CV của em đến đó. Em đi phỏng vấn nhưng đều bị từ chối vì không có kinh nghiệm. Tôi động viên em cứ bình tĩnh, có thể vừa làm vừa học thêm, tôi sẽ chi tiền để em đi học thêm vào buổi tối. Tôi không muốn em cảm thấy áp lực hay căng thẳng về vấn đề công việc, mà muốn em được thoải mái nhất.
Trong thời gian đó, em bảo có chuyện muốn nói với tôi. Lúc này, tôi nghĩ rằng em sẽ cho tôi câu trả lời mà tôi mong đợi. Nhưng em lại nói rằng em muốn nhìn thấy ở tôi một định hướng và mục tiêu rõ ràng hơn. Tôi vẫn chia sẻ với em về định hướng công việc và những dự định của mình trong hai năm tới. Rồi em nói rằng em vẫn chưa cảm thấy an toàn và yên tâm về tương lai. Nghe vậy, tôi lại rơi vào trạng thái tâm lý bất ổn, mệt mỏi, bỏ bê công việc, bỏ lỡ nhiều cơ hội. Bạn bè tôi phải động viên tôi rất nhiều. Sau hai tháng, tôi quyết định ngỏ lời với em một lần nữa. Tôi vẫn phân tích mọi thứ cho em hiểu, nhưng mọi chuyện vẫn như cũ. Tôi hỏi em về bạn bè và những mối quan hệ xung quanh em, xem họ có dự định và mục tiêu tương lai như thế nào. Em chỉ trả lời một cách chung chung rằng bạn bè em có nhiều người được gia đình hỗ trợ nên đã mua được nhà, một số khác thì đang đi thuê và công việc chưa ổn định.
Em nói rằng em muốn nhìn thấy sự an toàn bằng hành động, và em luôn trân trọng những người đàn ông có bản lĩnh xây dựng sự nghiệp từ con số không. Em nói rằng em không ngại cùng tôi san sẻ, cố gắng. Nhưng tôi cảm thấy những gì em nói có vẻ mâu thuẫn với hành động của em. Tôi chợt nhớ ra rằng em hay kể chuyện mẹ em không phải làm gì, mọi việc đều do bố em lo hết. Tôi luôn hiểu rằng đàn ông là trụ cột của gia đình, nhưng tôi cảm nhận được rằng em thích dựa dẫm hơn là cùng tôi cố gắng. Em vẫn bảo cần thêm thời gian suy nghĩ. Sau đó, chúng tôi vẫn nhắn tin cho nhau bình thường. Vào ngày sinh nhật em, em dành trọn cả ngày cho tôi. Tôi đã chuẩn bị một món quà mà em thích, là một bộ mỹ phẩm em hay dùng, để tặng em. Chúng tôi đã có một ngày rất vui vẻ và tôi nghĩ rằng lần này mọi chuyện sẽ ổn thôi, có lẽ tư duy của em đã thay đổi.
Một tuần sau, tôi tiếp tục hỏi em và muốn nhận được câu trả lời cuối cùng. Em vẫn nói như cũ, rằng em vẫn chưa cảm thấy an toàn và nghĩ rằng con gái ai cũng muốn có cảm giác an toàn. Lúc này, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên tôi không nói gì cả. Trên đường về, tôi im lặng, không nói gì, em là người chủ động bắt chuyện với tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn quan tâm, chăm sóc em như bình thường. Ba hôm sau, tôi nói rằng tôi muốn nhận được câu trả lời từ em. Lúc này, em nhắn tin cho tôi rằng em cảm thấy cả hai không hợp để tiến xa hơn, cảm ơn tôi vì đã quan tâm, chăm sóc em trong suốt thời gian qua và mong tôi sẽ tìm được người phù hợp hơn.
Đọc tin nhắn đó, tôi đã khóc. Tôi cứ nghĩ rằng nếu mình đủ chân thành, tử tế và cố gắng dành những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu thì sẽ nhận được sự đền đáp xứng đáng. Sau đó, em hủy kết bạn Facebook và Zalo với tôi. Tôi nhắn tin hỏi em tại sao lại làm như vậy. Em nói rằng em không muốn tôi bị phân tâm trong công việc. Đến cuối cùng, tôi không còn gì cả. Tôi đã dành quá nhiều thời gian và tình cảm cho em, nhưng lại nhận lại sự phũ phàng. Cả tuần nay, tôi không thể tập trung làm bất cứ việc gì. Mong mọi người hãy chia sẻ với tôi.
Admin
Nguồn: VnExpress