Từ một học sinh trung học từng chật vật với điểm 5 môn Văn, sau 20 năm kiên trì, tôi đã trở thành một người viết chuyên nghiệp. Đây không phải là câu chuyện về năng khiếu bẩm sinh, mà là hành trình dài đầy thử thách, cô đơn nhưng cũng vô cùng ý nghĩa.
Những năm tháng cấp hai, tôi không hề có hứng thú với môn Văn. Bài viết của tôi thường xuyên nhận những lời phê “lạc đề”, “lủng củng”, “thiếu cảm xúc” từ giáo viên. Điểm số môn Văn của tôi luôn dao động quanh mức 5, 6, rất hiếm khi vượt qua con số 7. Trong khi bạn bè tự hào khoe những bài văn được đọc trước lớp, tôi luôn cố gắng hoàn thành bài viết một cách nhanh chóng và sơ sài nhất có thể.
Đã có lúc, tôi nghĩ rằng mình không phù hợp với con chữ, thậm chí ghét môn Văn. Cảm giác phải “viết cho đủ số dòng”, “phân tích nhân vật theo khuôn mẫu” khiến tôi cảm thấy gò bó và khó chịu.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất là năm lớp 9, khi tôi quyết định phá vỡ mọi quy tắc và viết theo cảm xúc thật của mình trong một bài kiểm tra 90 phút với đề bài phân tích một bài thơ khoảng 200 chữ. Tôi không viết mở bài, kết bài theo cấu trúc thông thường, mà chỉ viết về người bạn thời thơ ấu đã chuyển trường từ lâu, bằng giọng văn chân thật và tự nhiên nhất.
Bài viết đó đã mang về cho tôi điểm 7 rưỡi, số điểm cao nhất từ trước đến giờ. Điều quan trọng hơn, tôi nhận được lời phê của cô giáo: “Bài viết có cảm xúc. Hãy viết nhiều hơn bằng chính trải nghiệm của em”. Từ đó, tôi nhận ra rằng viết văn không nhất thiết phải hoa mỹ, mà quan trọng là có điều gì đó muốn nói và dám thể hiện nó bằng giọng văn của chính mình.
Bước vào cấp ba, dù không phải là học sinh giỏi Văn, điểm số của tôi đã cải thiện đáng kể. Tôi dần chuyển từ “sợ viết” sang “thích viết”. Tôi giữ lại những bài viết mà mình tâm đắc, gạch chân những nhận xét của giáo viên và cố gắng sửa chữa từng lỗi một. Tôi cũng bắt đầu đọc nhiều hơn, không chỉ những tác phẩm trong sách giáo khoa mà còn cả báo chí, truyện ngắn, tản văn và blog cá nhân. Tôi tìm đọc Nguyễn Huy Thiệp, Nguyễn Ngọc Tư, Bùi Giáng, Phan Việt… Những tác giả này cho tôi thấy rằng viết không chỉ để đạt điểm cao, mà còn là cách để hiểu bản thân và khám phá cuộc sống.
Năm lớp 12, tôi đạt 8 điểm môn Văn trong kỳ thi tốt nghiệp THPT. Đó là một cột mốc quan trọng, không chỉ về điểm số mà còn là sự khẳng định cho quá trình tự học và thay đổi tư duy viết lách của tôi. Dù không theo học đại học chuyên ngành Văn hay làm báo ngay sau khi ra trường, tôi vẫn không ngừng viết. Tôi viết blog cá nhân, nhận viết nội dung cho các trang web, và sau đó tham gia vào các dự án nội dung lớn hơn.
Sau hơn 10 năm, tôi chính thức trở thành một người viết tự do. Từ viết bài SEO, nội dung quảng cáo, kịch bản video cho đến những bài phân tích chuyên sâu hay tản văn đăng báo, tôi dần học được cách sử dụng con chữ một cách linh hoạt và phù hợp với từng mục tiêu khác nhau. Viết không còn là vấn đề cảm hứng, mà là một công việc thực sự, đòi hỏi sự nỗ lực và sáng tạo ngay cả khi cạn kiệt ý tưởng. Nhưng càng viết, tôi càng trân trọng nghề này. Nó cho tôi cơ hội sống chậm lại, quan sát cuộc sống kỹ hơn, lắng nghe và thấu hiểu người khác cũng như chính bản thân mình.
Điều quý giá nhất mà tôi nhận được từ hành trình viết lách không phải là danh tiếng hay thu nhập, mà là sự thay đổi trong nhận thức. Tôi từng nghĩ rằng mình không có năng khiếu và viết hay là một tài năng bẩm sinh. Nhưng giờ đây, tôi tin rằng kỹ năng viết cũng giống như mọi kỹ năng khác, có thể học được nếu bạn đủ kiên trì. Tôi cũng nhận ra rằng mỗi người đều có một giọng văn riêng, một cách cảm nhận và kể lại thế giới. Viết không phải là bắt chước người khác, mà là tìm ra tiếng nói của chính mình, dù nhỏ bé và chưa hoàn hảo.
Nếu bạn đang bắt đầu viết từ con số không hoặc cảm thấy mình không có khiếu văn chương, hãy nhớ rằng tôi từng là một học sinh chỉ đạt 5 điểm môn Văn. Nhưng tôi đã trải qua một hành trình 20 năm để có thể sống bằng nghề viết lách, và bạn cũng có thể làm được điều đó. Hãy cứ viết, bằng tất cả sự chân thành và đam mê của mình.
Admin
Nguồn: VnExpress