Ngày 25/9, TAND Hà Nội đã tuyên án phạt 13 năm tù đối với ông Ngô Quang Tú (51 tuổi, trú tại Phú Thọ) về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản”. Ngoài ra, bị cáo buộc phải nộp lại toàn bộ số tiền đã chiếm đoạt để sung vào công quỹ, do đây là khoản tiền có nguồn gốc từ hành vi phạm tội.
Liên quan đến vụ án, ông Lê Nhật Văn (trú tại Hải Phòng) và Nguyễn Thái Ngôn (cùng 54 tuổi, trú tại TP.HCM) lần lượt nhận mức án 7 năm 6 tháng và 7 năm tù về tội “Môi giới hối lộ”.
Tại tòa, ông Tú khai nhận từng là ca sĩ, được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ ưu tú và có thời gian tham gia quân ngũ. Bị cáo thừa nhận hành vi phạm tội, giải thích do tình hình kinh doanh gặp khó khăn từ thời điểm dịch Covid-19 nên đã nảy sinh ý định chiếm đoạt tiền của những người có nhu cầu “chạy án” tại TAND Tối cao. Ông Tú bày tỏ sự ăn năn và mong muốn được xem xét giảm nhẹ hình phạt.
Theo cáo trạng, hành vi “chạy án” của ông Tú xuất phát từ một vụ tranh chấp đất đai giữa hai mẹ con ở TP.HCM. Vào năm 2020, tòa án sơ thẩm tuyên người con gái thắng kiện, nhưng sau đó người mẹ kháng cáo và được cấp phúc thẩm xử thắng. Tuy nhiên, đến tháng 12/2022, TAND Tối cao quyết định kháng nghị giám đốc thẩm theo đơn đề nghị của người con gái.

Trong bối cảnh đó, chị Hương (một người con khác đứng về phía mẹ) đã tìm đến ông Lê Nhật Văn nhờ “tìm người lo” để TAND Tối cao rút kháng nghị. Ông Văn đồng ý và nhờ ông Ngôn tìm người giúp. Ông Ngôn sau đó liên hệ với ca sĩ Tú, và Tú đã nhận lời, yêu cầu chị Hương mang tiền ra Hà Nội để gặp.
Viện Kiểm sát cáo buộc, ngày 30/12/2022, Tú đã nhờ ông Hùng, một thẩm phán TAND Tối cao, tác động để rút lại quyết định kháng nghị giám đốc thẩm, đồng thời xin cho chị Hương được gặp trực tiếp. Tối ngày hôm sau, Tú đưa chị Hương đến một nhà hàng hải sản và dặn chị mang theo 200 triệu đồng làm “quà ra mắt” thẩm phán. Sau khi nghe chị Hương trình bày, thẩm phán Hùng nói “nếu việc nhà em đúng, anh sẽ bảo vệ đến cùng”.
Tuy nhiên, Tú đã giữ lại 200 triệu đồng “quà ra mắt” mà không đưa cho ông Hùng. Ngoài ra, chị Hương còn “bồi dưỡng” cho Tú 50 triệu đồng và chuyển thêm 50 triệu đồng để thanh toán tiền ăn.
Khoảng 10 ngày sau, ông Hùng nhắn tin cho Tú, thông báo không thể giúp được vì quyết định kháng nghị là đúng. Mặc dù biết rõ việc không thành, Tú vẫn gọi điện yêu cầu chị Hương chuẩn bị thêm 2-3 tỷ đồng để lo việc ở Hà Nội. Sau khi nhận 2,5 tỷ đồng từ chị Hương, Tú khẳng định “anh sẽ chịu trách nhiệm”.
Cáo trạng cũng nêu rõ, ngày 15/1/2023, Tú tiếp tục hẹn chị Hương ra nhà hàng gặp thẩm phán Hùng, với mục đích để chị yên tâm rằng “đã nhờ ông Hùng giúp đỡ”. Tuy nhiên, tại đây, chị Hương được xếp ngồi ở tầng một, còn Tú và thẩm phán Hùng ngồi ở tầng hai, không có sự giao tiếp trực tiếp.
Sau bữa ăn, Tú xuống tầng một trả lại cho chị Hương một tỷ đồng, bịa lý do “thẩm phán Hùng thương, sắp Tết phải lo việc vất vả nên gửi lại bớt”.
Vào tháng 4/2023, TAND Tối cao tiến hành giám đốc thẩm, quyết định hủy bản án phúc thẩm và giữ nguyên bản án sơ thẩm trong vụ kiện, đồng nghĩa với việc mẹ chị Hương thua kiện.
Mặc dù việc “chạy án” không thành công, Tú vẫn tiếp tục yêu cầu chị Hương chuyển thêm một tỷ đồng để lo lót, và chị Hương đã làm theo.
Đến tháng 6/2023, nhận thấy sự việc không có kết quả, chị Hương yêu cầu Tú trả lại tiền nhưng bị khất lần. Sau đó, chị Hương đã gặp thẩm phán Hùng và được ông khuyên nên tố cáo sự việc với cơ quan công an.
Trong số 2,8 tỷ đồng nhận từ chị Hương, Viện Kiểm sát xác định Tú đã chia cho đồng phạm 350 triệu đồng. Hai người này cũng được chị Hương “cảm ơn” riêng mỗi người 100 triệu đồng vì đã giới thiệu Tú cho mình.
Cơ quan chức năng xác định thẩm phán Hùng không hề biết việc Tú nhận 2,8 tỷ đồng của chị Hương và không liên quan đến hành vi phạm tội, do đó không bị xem xét trách nhiệm hình sự.
Về phía chị Hương, mặc dù có hành vi “chạy án”, nhưng do đã chủ động khai báo và tố giác hành vi của Tú trước khi sự việc bị phát giác, nên không bị xử lý hình sự.
Admin
Nguồn: VnExpress