Anh ta có thể say sưa giảng giải về sự khác biệt giữa thịt thú nuôi và thịt thú rừng, từ hương vị, độ ngọt đến độ “hiếm có” đẩy giá lên cao. Mỗi khi có dịp công tác đến các vùng rừng núi, anh ta thường tìm cách “săn” bằng được chút thịt nai, nhím hay heo rừng mang về.
Không chỉ riêng anh, tôi còn biết một nhóm bạn cũng thường xuyên tụ tập uống bia. Có lần, một người trong nhóm hào hứng khoe: “Tối nay anh em phải có mặt đầy đủ, vừa săn được ít thịt chim rừng quý hiếm để đãi mọi người.”
Thậm chí, trong những buổi tiếp khách của công ty, nhiều vị khách cũng yêu cầu được đến các quán nhậu có món thịt thú rừng.
Vậy điều gì khiến một bộ phận dân nhậu ưa chuộng thịt thú rừng đến vậy? Theo tôi, phần lớn xuất phát từ tâm lý “ăn của lạ”. Thịt thú rừng được cho là hiếm có, không phải ai cũng có cơ hội thưởng thức, và việc được ăn nó khiến họ cảm thấy mình đặc biệt hơn. Đó là sự pha trộn giữa sự tò mò, sĩ diện và niềm tin mơ hồ rằng những món thịt này ngon và bổ dưỡng hơn thịt nuôi. Nhưng nếu suy xét kỹ càng, những lý lẽ đó chỉ là cái cớ để thỏa mãn cái tôi sành ăn, trong khi hậu quả lại đổ lên những cánh rừng và thiên nhiên hoang dã.
Thực tế là, không có loài thú hoang dã nào chủ động gây hại cho con người. Tuy nhiên, chúng vẫn phải bỏ mạng chỉ để trở thành món nhậu trên bàn tiệc. Từ niềm vui nhất thời của một số người, hệ sinh thái bị xáo trộn, nhiều loài đứng trước nguy cơ tuyệt chủng, và nguy hiểm hơn là nguy cơ lây lan các bệnh dịch tiềm ẩn khi tiêu thụ động vật hoang dã không qua kiểm soát.
Tôi nhớ một lần bị bạn bè ép ăn thử một món thịt thú rừng. Khi họ hết lời khen “ngon như thịt gà”, tôi liền hỏi: “Nếu ngon như thịt gà, vậy tại sao không ăn gà?”. Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng không ai có thể trả lời được.
Thực chất, thịt thú rừng không hẳn là ngon hơn, mà đơn giản là vì nó hiếm, vì nó tạo cho người ăn cảm giác khác biệt. Nhưng sự khác biệt đó phải trả giá bằng những cái chết vô nghĩa của động vật hoang dã, bằng việc tiếp tay cho một tệ nạn phi pháp.
Cần phải khẳng định rằng, ăn thịt thú rừng không phải là sành ăn, mà là một hành động cổ hủ, lạc hậu và vô trách nhiệm. Thói quen này không chỉ đi ngược lại luật pháp, mà còn đi ngược lại với văn minh của xã hội hiện đại, nơi con người được kỳ vọng sẽ trân trọng và bảo vệ thiên nhiên.
Một bàn nhậu thiếu vắng thịt thú rừng chắc chắn không làm giảm đi sự vui vẻ, nhưng một cánh rừng thiếu vắng thú hoang dã thì mãi mãi là một mất mát không gì bù đắp được.
Admin
Nguồn: VnExpress