Ở tuổi 35, tôi có một gia đình mà nhiều người mơ ước: một người vợ đảm đang và một cô con gái bé bỏng đáng yêu. Con gái chính là niềm hạnh phúc lớn lao, là động lực sống của tôi. Nhưng ẩn sâu trong vẻ ngoài hạnh phúc ấy là một nỗi niềm khó nói, một sự thật trớ trêu có lẽ ít ai ngờ tới.
Ngày tôi gặp em, người vợ hiện tại, tôi đã nhanh chóng quên đi lời hẹn ước với người bạn gái cũ đang du học. Tôi biết mình phụ bạc, nhưng vẫn quyết tâm kết hôn với em, dù em đã từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ và có một cô con gái riêng 8 tuổi. Có lẽ lúc đó, tôi đã yêu em mù quáng, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can của gia đình và bạn bè.
Sau gần một năm yêu nhau, chúng tôi tổ chức đám cưới. Cuộc sống hôn nhân bắt đầu với không ít điều bất ngờ. Em là một người vợ, người mẹ tuyệt vời. Em chăm lo cho gia đình chu đáo, quán xuyến mọi việc nhà để tôi có thể nghỉ ngơi sau những giờ làm việc mệt mỏi. Em là mẫu phụ nữ hiện đại, tốt bụng và hết lòng vì chồng con. Thế nhưng, trong lòng tôi luôn có một nỗi buồn âm ỉ. Em luôn mong muốn đưa con gái riêng về sống chung với gia đình chúng tôi. Mỗi lần em nhắc đến chuyện này, tôi chỉ im lặng. Em nghĩ rằng tôi cũng đồng ý với em về điều đó. Rồi một ngày, em thông báo: “Con gái em sẽ sớm về ở với chúng ta, anh chuẩn bị tinh thần nhé.”

Tôi tin rằng nhiều người đọc những dòng tâm sự này sẽ hiểu được cảm xúc của tôi. Tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể hoàn hảo hơn ai. Tôi đã định chôn giấu sự khó chịu này trong lòng, cố gắng chấp nhận mọi thứ để em vui, con em vui, mọi người vui. Nhưng tôi không ngờ rằng, đó lại là một vết dầu loang, âm thầm phá hủy tình cảm vợ chồng tôi. Sau một thời gian dài cố gắng chịu đựng, tôi dần mất đi cảm xúc “gần gũi” với vợ. Những cảm xúc, sự thoải mái và ham muốn vốn có trong đời sống vợ chồng cứ thế tan biến. Tình trạng này đã kéo dài khoảng 6-7 tháng nay. Tôi luôn tự nhủ phải hy sinh vì con, sống vì con, vui vẻ vì con.
Tôi muốn mang đến cho con một cuộc sống hạnh phúc, một gia đình trọn vẹn. Nhưng tôi phải làm sao khi tình cảm vợ chồng ngày càng phai nhạt? Giá như em có thể đối xử với tôi như một người bạn bình thường, có lẽ tôi đã vui vẻ chấp nhận sống chung vì con. Nhưng có lẽ em không hề nhận ra tình cảm thực sự của tôi. Tôi không đủ can đảm để nói ra rằng “Anh không còn yêu em nữa”. Tôi sợ mất đi gia đình, điều vô cùng quan trọng cho sự trưởng thành của con gái tôi. Nhưng nếu cứ tiếp tục sống như thế này, có lẽ cả hai chúng tôi sẽ còn phải chịu nhiều tổn thương hơn nữa trong tương lai. Mong rằng những ai đọc được những dòng tâm sự này sẽ cho tôi một lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Admin
Nguồn: VnExpress