Tôi 27 tuổi, là một kiến trúc sư, đã ra trường và làm việc được 3 năm. Hiện tại, tôi tự nhận các dự án riêng sau một thời gian làm việc tại công ty, với mong muốn phát triển sự nghiệp cá nhân. Bạn gái tôi, kém tôi 4 tuổi và cùng ngành, vừa tốt nghiệp. Gia đình em có điều kiện kinh tế tốt, trong khi gia đình tôi làm nông nghiệp. Tôi luôn cố gắng để xứng đáng với em và gia đình em, dù bố mẹ em không hề tạo áp lực cho tôi.
Tôi yêu em rất nhiều, và em cũng yêu tôi. Tuy nhiên, em quá tập trung vào công việc mà quên đi việc chăm sóc sức khỏe bản thân, khiến tôi vô cùng lo lắng. Em có lẽ không thực sự hiểu được những lo lắng của tôi dành cho em.
Đặc thù của ngành kiến trúc là thường xuyên phải thức đêm để hoàn thành đồ án. Tôi còn nhớ, khi em làm đồ án tốt nghiệp, tôi đã hỗ trợ em rất nhiều. Để kịp tiến độ, em đã làm việc không ngừng nghỉ trong suốt 4 tháng, mỗi ngày chỉ ngủ khoảng 5 tiếng, thậm chí ít hơn. Một tháng trước khi bảo vệ, em chỉ ngủ khoảng 2 tiếng mỗi ngày, và có nhiều đêm thức trắng. Đồ án tốt nghiệp của em đạt kết quả cao, nhưng đằng sau đó là sự nỗ lực quá sức của em.
Em thường xuyên đến nhà thầy giáo để sửa bài, có khi đến 3-4 ngày liên tục. Nhà thầy cách nhà em 22 km. Vì em thiếu ngủ, tôi thường đưa em đi để đảm bảo an toàn. Mỗi lần như vậy, tôi ngồi chờ em bên ngoài hàng tiếng đồng hồ, có khi gần 4 tiếng. Thậm chí, có những hôm thầy hẹn cả nhóm đến sửa bài lúc 23h vì ban ngày thầy bận, tôi vẫn đưa em đi và kiên nhẫn chờ đợi.
Chứng kiến em làm việc quá sức và không quan tâm đến sức khỏe của mình, tôi cảm thấy vô cùng xót xa. Tôi cũng làm việc để kiếm tiền trang trải cuộc sống và để có một tương lai tốt đẹp hơn, xứng đáng với em, nên không thể dành toàn bộ thời gian để giúp em.
Sau khi em tốt nghiệp, tôi cứ ngỡ những ngày tháng vất vả đã qua. Nhưng ngay ngày hôm sau, em đã bắt tay vào công việc mới. Em được chọn vào một nhóm để thực hiện dự án resort 5 sao và làm việc không ngừng nghỉ. Chỉ một tuần sau khi tốt nghiệp, em đã phải đi công tác 3 ngày. Những ngày trước đó, em làm việc từ sáng đến khuya, thậm chí thức trắng hai đêm trước khi bay đi công tác.

Tôi rất lo lắng cho em và khuyên em nên nghỉ ngơi, nhưng em không vui khi nghe những lời đó. Em dường như nghĩ rằng tôi đang nói quá nhiều và không cần thiết. Trong mắt em, công việc luôn là ưu tiên hàng đầu.
Ngay lúc này, khi tôi viết những dòng tâm sự này, em đang chuẩn bị ra sân bay. Em đã không ngủ hai ngày và sẽ phải làm việc cả ngày ở nơi xa. Tôi vô cùng lo lắng cho em khi em một mình ở đó. Tôi cảm thấy sự chịu đựng này thật quá sức đối với tôi. Tôi muốn ngừng quan tâm đến em, nhưng không thể. Mỗi khi tôi nói, em hầu như không nghe, vì công việc luôn quan trọng hơn tất cả. Tôi thực sự không biết phải làm gì bây giờ, mong nhận được sự chia sẻ từ mọi người.
Admin
Nguồn: VnExpress