Hạ cánh xuống sân bay Nội Bài vào đúng ngày sinh nhật năm 2016, Markeiz Ryan đã trải qua những giờ đầu tiên đầy thử thách tại Hà Nội. Sự cố visa ngay tại cửa nhập cảnh khiến anh bị giữ lại gần nửa tiếng. Ngay sau đó, khi vừa rời khỏi sân bay, chiếc taxi anh gọi đã đột ngột bỏ chạy khi anh đưa điện thoại cho tài xế xem bản đồ. Ryan phải đi bộ một quãng đường dài trước khi mượn được điện thoại để liên lạc với bạn bè.
Tuy nhiên, chỉ một tuần sau, Hà Nội đã mang đến cho anh những trải nghiệm hoàn toàn khác. Anh tâm sự rằng, ngồi trên những chiếc ghế nhựa nhỏ ven đường, ngắm nhìn dòng xe cộ và thưởng thức ẩm thực đường phố, anh cảm thấy “thanh thản hơn bao giờ hết”.
“Sau nhiều năm chìm trong bóng tối của bệnh trầm cảm, tôi đã cảm thấy hạnh phúc đến mức biết rằng mình phải sống ở đất nước này,” Ryan chia sẻ về những ấn tượng ban đầu sâu sắc của mình về Việt Nam.

Lớn lên ở bang Maryland trong một gia đình có bốn anh chị em, cuộc khủng hoảng kinh tế năm 2008 đã đẩy gia đình Ryan vào cảnh nợ nần. Anh buộc phải bỏ học đại học và gia nhập Không quân Hoa Kỳ ở tuổi 20. Anh đã có thời gian phục vụ tại Đức, Hàn Quốc và một số quốc gia châu Phi, mỗi nơi khoảng hai năm. Vào mùa hè năm 2016, khi đang đóng quân tại Hàn Quốc, anh bị giáng cấp từ trung sĩ xuống hạ sĩ do vi phạm lệnh giới nghiêm.
“Đó là một cú sốc lớn đối với tôi. Tôi đã suy sụp khi mất đi tất cả những gì mình đã cố gắng đạt được trong một thời gian dài,” anh tâm sự. Sự việc này khiến anh cảm thấy bị đồng nghiệp nhìn bằng ánh mắt khác, và những người lính dưới quyền tỏ ra coi thường anh. Ryan rơi vào trạng thái trầm cảm, phải tìm đến chuyên gia tâm lý và sử dụng thuốc để kiểm soát những ý nghĩ tiêu cực.
Trong giai đoạn khó khăn đó, một người bạn đã mời anh đến Hà Nội du lịch để khuây khỏa.
Trước chuyến đi, Ryan lo sợ rằng người Việt Nam vẫn còn ác cảm với người Mỹ sau chiến tranh, thậm chí là phân biệt chủng tộc với người da màu. Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Trẻ em không hề sợ anh mà còn gọi anh là “ông chú sô-cô-la”. Ở Việt Nam, anh có thể dễ dàng trò chuyện và uống bia với người lạ ở bất cứ đâu. Anh nhận thấy rằng ở đất nước này, không có sự phân biệt rõ ràng giữa người giàu và người nghèo, ngoại trừ trang phục họ mặc. Mọi người đều hạnh phúc, hào phóng và sẵn sàng mời anh hát karaoke hay ăn bánh.
Từ đó, mỗi khi có kỳ nghỉ, anh đều quay trở lại Việt Nam, khám phá TP.HCM và Đà Nẵng. Những chuyến đi này giúp anh hình dung rõ hơn về cuộc sống tại đây và bắt đầu lên kế hoạch cho việc định cư.
Năm 2019, Ryan kết thúc sự nghiệp quân ngũ với nhiều vấn đề sức khỏe, bao gồm viêm cột sống, đau tai và các vấn đề tâm lý. “Nhiều người sau khi rời quân đội thường cảm thấy cô đơn và bị tách biệt khỏi xã hội,” Ryan chia sẻ. “Tôi đã cố gắng trốn thoát khỏi điều đó.”
Anh quyết định bán xe ô tô và tất cả tài sản cá nhân, tạm biệt gia đình và mua vé một chiều đến TP.HCM, một quyết định mà một số bạn bè cho là “điên rồ”.
Ryan được khuyên nên sống ở Thảo Điền, khu vực tập trung nhiều người nước ngoài nhất tại TP.HCM, nhưng anh đã từ chối vì không muốn sống trong một “bong bóng”. Thay vào đó, anh chọn một căn hộ trên đường Võ Thị Sáu, nơi mỗi tối anh đều nghe thấy tiếng rao “bắp xào đây” quen thuộc.
Ngoài khoản trợ cấp dành cho cựu chiến binh, Ryan còn dạy tiếng Anh và tham gia lồng tiếng, mang lại thu nhập khoảng 4.000 USD mỗi tháng. Tổng chi tiêu của anh ở thành phố này vào khoảng 2.000 USD. “Khi gánh nặng tài chính được giảm bớt, bạn sẽ có thể tập trung vào những điều khiến mình hạnh phúc,” anh nói.
“Ở Việt Nam, ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể mang lại hạnh phúc,” Ryan chia sẻ. Anh lấy ví dụ về nhịp sống buổi sáng. Ở Mỹ, mọi người thường vội vã mua một ly cà phê Starbucks rồi lao vào công việc. Nếu không tự nấu ăn, họ chỉ có thể lựa chọn McDonald’s hoặc Burger King. Tất cả đều phải “làm việc điên cuồng” mới có thể trang trải các hóa đơn.
Tại phường Bình Thạnh, Ryan nhận thấy rằng vào buổi sáng, mọi người thường tụ tập uống cà phê và trò chuyện trước khi bắt đầu ngày làm việc. Vào giữa trưa, họ có thể ngủ khoảng 20 phút, và ngay cả học sinh hay những người trẻ tuổi cũng có thể ngồi trong những nhà hàng sang trọng, điều hiếm thấy ở Mỹ.
“Người Việt Nam làm việc chăm chỉ nhưng vẫn biết cách tận hưởng cuộc sống,” anh nói. “Tôi đã học theo điều đó và cảm thấy cuộc sống của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.”
Sau nửa năm sống ở TP.HCM, Ryan cảm thấy mình không thể rời xa nơi này được nữa. Anh có thể bước vào bất kỳ quán bar nào, chỉ cần trò chuyện vài phút là có thể kết bạn, và chỉ vài tiếng sau, anh đã được mời ăn tối cùng. Thậm chí, chỉ sau vài tuần, họ đã trở thành bạn thân, dạy anh học tiếng Việt. Ryan đã xây dựng một cộng đồng cùng nhau chơi thể thao, nấu ăn và giúp anh “đánh lạc hướng” khỏi cơn trầm cảm.
“Con người ở đất nước này chấp nhận mọi sự khác biệt,” Ryan nói. Anh chia sẻ rằng khoảnh khắc ấn tượng nhất của anh là vào một buổi tối ở quận 1, trên sân khấu có sáu người đến từ sáu quốc gia khác nhau cùng hát một bài hát tiếng Việt.

Một bước ngoặt quan trọng trong hành trình chữa lành của Ryan là khi anh đến thăm mái ấm Thiên Phước ở quận 12, nơi chăm sóc những trẻ em bị nhiễm chất độc da cam. Anh đã cùng chơi vật tay và đi bộ với các em. Nụ cười của các em đã giúp Ryan nhận ra rằng “ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời bạn cũng có thể là ngày tuyệt vời nhất của ai đó.”
Mỗi tháng ba lần, anh tham gia tổ chức Vietnam Hearts, nơi hỗ trợ trẻ em bán vé số và biểu diễn phun lửa trên đường phố. Anh chăm sóc, trò chuyện và dạy các em học tiếng Anh. “Tôi lần đầu tiên nhận ra rằng việc làm cho người khác vui vẻ cũng có thể làm cho mình hạnh phúc.”
Việt Nguyễn, người sáng lập tổ chức Vietnam Hearts, đánh giá cao những nỗ lực của Ryan. Anh cho biết, ngoài việc giảng dạy, Ryan còn tham gia vào nhiều hoạt động thiện nguyện khác, đóng góp gạo và các vật dụng nhỏ để hỗ trợ các em.
Ryan chia sẻ rằng mỗi ngày ở Việt Nam, anh thức dậy với một danh sách những việc mà anh háo hức muốn làm, chứ không phải những việc bắt buộc phải làm. Trong số đó, có việc học tiếng Việt và thực hiện các video trên kênh RyanDenVlogs để giới thiệu cho bạn bè về cuộc sống ở Việt Nam.
“Tôi chưa bao giờ có một ngày nào nhàm chán kể từ khi đến đây,” anh khẳng định.
Admin
Nguồn: VnExpress