Tuổi 40 và bất hạnh: Dù có nhà cho thuê, hạnh phúc ở đâu?

Nhiều người bạn của tôi đã đánh đổi tuổi trẻ, sức khỏe và cả tình yêu để đổi lấy những con số vô tri trên tài khoản ngân hàng. Họ là những người thông minh, tài năng, tốt bụng và mạnh mẽ, nhưng cuộc sống của họ lại cô đơn đến lạ. Họ có mọi thứ, trừ sự bình yên trong tâm hồn.

Tôi có một người bạn vừa tròn 40 tuổi. Anh là mẫu người thành đạt điển hình mà xã hội vẫn hằng ngưỡng mộ: một công chức có địa vị, trình độ học vấn cao với bằng tiến sĩ, giỏi giang, năng động và có máu kinh doanh. Anh sở hữu hàng chục căn nhà cho thuê, nhiều mảnh đất có giá trị, thu nhập mỗi tháng lên đến cả trăm triệu đồng. Thế nhưng, cuộc sống của anh chỉ xoay quanh công việc.

Ngày nào anh cũng thức dậy từ rất sớm, khoảng 4 giờ sáng. Anh thường nói, “Ngủ nhiều là lãng phí thời gian”. Từ sáng sớm đến tận khuya, điện thoại của anh liên tục đổ chuông. Lịch họp dày đặc, tin nhắn đến liên tục không ngừng. Anh thường ăn cơm hàng quán, uống cà phê một mình, và trở về nhà vào lúc nửa đêm, trong một căn hộ lạnh lẽo và tràn ngập ánh đèn trắng vô hồn.

Anh vẫn đi chiếc xe máy cũ kỹ, ăn mặc giản dị và dường như không biết đến việc tiêu xài cho bản thân là gì. Anh quan niệm, “Tiền phải để dành đầu tư, tiêu xài thì hết ngay”. Một người đàn ông sở hữu hàng chục căn nhà cho thuê, nhưng căn nhà duy nhất anh đang sống lại là nơi tĩnh lặng nhất. Ở đó, không có tiếng cười nói, không có tiếng bước chân, và cũng không có những bữa cơm tối ấm cúng do ai đó chuẩn bị sẵn. Tất cả những gì anh có chỉ là tiếng TV bật liên tục để “đỡ trống vắng”, và tiếng chuông điện thoại – người bạn duy nhất của anh.

Hàng năm, anh đều đặt ra những mục tiêu mới: mua thêm nhà, thêm đất, và đầu tư thêm cổ phiếu. Tôi từng đùa với anh rằng, “Hay là anh thử lấy tiền chất đầy giường rồi nằm lên xem có ngủ ngon hơn không? Hoặc lúc nào ốm thì đếm tiền thay thuốc, biết đâu lại nhanh khỏi bệnh hơn”.

Anh chỉ cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm ra ban công, nơi những chậu hoa đã khô héo vì không có ai tưới nước. Nhìn anh, tôi cảm thấy ái ngại. Một người đàn ông giàu có như vậy, nhưng khi ốm đau vẫn phải tự mình đến bệnh viện, nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, không có ai hỏi han, không có ai nấu cho bát cháo hay nắm tay động viên.

Tôi đã từng khuyên anh, “Anh nên lập gia đình, sinh con đi. Đừng đợi đến khi thật giàu mới nghĩ đến hạnh phúc, bởi vì khi có đủ mọi thứ rồi thì tuổi trẻ cũng đã qua”. Anh chỉ lắc đầu và nói, “Anh chưa sẵn sàng, vì còn rất nhiều việc phải làm”. Và tôi hiểu rằng, “chưa sẵn sàng” đôi khi chỉ là một cách nói khác của việc “không dám dừng lại”. Anh sợ phải đối diện với chính mình, sợ rằng khi không làm việc, anh sẽ cảm thấy cuộc sống trở nên trống rỗng.

Công việc đối với anh vừa là niềm tự hào, vừa là bức tường vô hình giam giữ anh suốt bao năm qua. Anh từng tâm sự, “Anh không muốn về nhà sớm, vì về rồi cũng chẳng biết làm gì”. Một người đàn ông có thể chạm tay đến mọi thứ, nhưng lại không có nổi một nơi để tâm hồn mình được nghỉ ngơi.

Đàn ông hiện đại, nhiều người đang sống trong một cuộc đua không có đích đến. Họ bị ám ảnh bởi hai chữ “thành công”, sợ bị coi là kẻ thất bại, sợ bị đánh giá và so sánh. Xã hội đặt lên vai họ một gánh nặng vô hình: phải có tiền, phải có nhà, phải có địa vị thì mới “xứng đáng” với người phụ nữ mình yêu. Và thế là, họ lao vào công việc như một cơn lốc, quên ăn, quên ngủ, và quên luôn cả việc lắng nghe những tiếng thở dài của chính mình.

Ban ngày, họ tất bật với những bản kế hoạch, những cuộc họp, những cuộc gọi không ngớt. Đêm về, căn phòng của họ vẫn sáng đèn đến tận khuya, ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên khuôn mặt mệt mỏi. Họ tự an ủi mình rằng, “Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi”. Nhưng cái “chút nữa” ấy cứ kéo dài mãi, hết tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác.

Và càng giàu có, họ lại càng cô đơn. Tiền bạc có thể mở ra những cánh cửa vật chất – cửa xe, cửa nhà, cửa văn phòng – nhưng đồng thời, nó cũng đóng chặt những cánh cửa dẫn đến hạnh phúc và bình yên. Bởi vì tiền có thể mua được giường nệm êm ái, nhưng không thể mua được một giấc ngủ trọn vẹn. Tiền có thể xây được một ngôi nhà thật đẹp, nhưng không thể tạo ra cảm giác có người chờ mình về ăn cơm. Tiền có thể mua được thuốc bổ, nhưng không thể mua được bàn tay ai đó nắm lấy khi ta lên cơn sốt giữa đêm.

Tôi đã từng chứng kiến nhiều người đàn ông ngồi ăn một mình trong những quán cơm nhỏ, trước mặt là chiếc điện thoại sáng trưng và bát cơm nguội lạnh. Khuôn mặt họ không biểu lộ cảm xúc gì, đôi khi chỉ cúi gằm xuống, ăn vội vài miếng rồi lại nhìn vào màn hình, như thể sợ lãng phí thời gian. Có người vừa ăn vừa nghe điện thoại của khách hàng, giọng nói căng thẳng, mắt nhìn xa xăm. Họ bận rộn đến mức quên cả cười, quên rằng cuộc sống vốn dĩ cần có hơi ấm chứ không chỉ có những thành tựu.

Nhiều khi tôi tự hỏi, “Nếu một ngày nào đó, chiếc điện thoại kia tắt đi, công việc kia dừng lại, thì ai sẽ là người ở bên cạnh họ?”. Câu trả lời là không có ai cả. Ngoài căn phòng yên tĩnh và ánh đèn vàng hắt lên những khoảng trống vô hồn.

Người ta thường nghĩ rằng tiền bạc sẽ mang lại tự do. Nhưng thật kỳ lạ thay, càng có nhiều tiền, con người ta lại càng dễ bị trói buộc bởi áp lực phải giữ gìn nó, phải làm ra nhiều hơn nữa, và phải chứng minh rằng mình xứng đáng với nó. Tiền bạc khiến người ta mạnh mẽ ở bên ngoài, nhưng lại yếu đuối ở bên trong. Nó cho ta cảm giác kiểm soát mọi thứ, nhưng lại tước đi khả năng buông bỏ. Nó khiến ta có thể đi được rất xa, nhưng đôi khi lại không biết đường nào để quay trở về.

Và rồi đến một ngày, giữa đêm thức giấc, họ chợt nhận ra rằng mọi thứ xung quanh đều đã đủ đầy – chỉ thiếu một tiếng nói thân quen, một hơi thở gần kề. Căn nhà rộng lớn bỗng biến thành một chiếc hộp lạnh lẽo. Tiếng gió lùa qua khe cửa nghe rõ đến rợn người. Lúc ấy, họ mới cảm thấy sợ hãi – sợ sự im lặng của cô đơn, sợ sự trống trải của giàu sang mà không thể chia sẻ cùng ai.

Tiền bạc, suy cho cùng, chỉ là một phương tiện để sống, chứ không phải là lý do để tồn tại. Vật chất có thể làm đầy một ngôi nhà, nhưng chỉ có tình yêu mới có thể sưởi ấm được một mái ấm.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *