Chúng tôi kết hôn đã gần 10 năm, và thời gian đầu mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Khi mới yêu, anh ấy là một người rất chu đáo và quan tâm đến tôi. Tuy nhiên, theo thời gian, tính cách anh ấy dần thay đổi, trở nên vô tư hơn. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng có lẽ cuộc sống thoải mái hơn nên anh ấy ít áp lực hơn mà thôi. Công việc của chồng tôi thường xuyên phải tăng ca, làm việc từ sáng đến 9-10 giờ tối, thậm chí cả chủ nhật.

Tôi làm giờ hành chính với mức thu nhập tương đương hoặc cao hơn chồng. Vì có nhiều thời gian hơn, tôi đảm nhận hết việc nhà và nấu nướng. Có lẽ vì vậy mà tôi dần cảm thấy chồng ỷ lại và không còn chủ động làm việc nhà khi rảnh rỗi. Anh ấy thường chờ tôi nhắc nhở vài lần mới làm, và cũng không làm ngay mà phải 5-10 phút sau khi rời điện thoại. Trước đây anh ấy không như vậy. Ban đầu, tôi không quá để tâm, nhưng khi tôi mang thai bé thứ hai, những điều này trở thành vấn đề lớn. Nhiều lúc bực bội, tôi tự mình làm hết cho xong.
Đỉnh điểm là sau khi sinh con. Vì không có sự hỗ trợ từ gia đình hai bên, vợ chồng tôi tự chăm sóc nhau. Do thu nhập của tôi ổn định hơn và thời gian làm việc ít hơn, chồng tôi quyết định nghỉ việc để phụ giúp chăm con và làm việc nhà, còn tôi làm việc online để duy trì thu nhập từ khi vừa sinh mổ được 14 ngày. Tôi nghĩ rằng đây là phương án tốt nhất, giúp cả gia đình có nhiều thời gian chăm sóc nhau mà vẫn đảm bảo đủ chi phí sinh hoạt, vì nếu chồng đi làm thì sẽ phải làm việc từ sáng đến tối khuya, không đủ chi phí cho cả gia đình và vẫn phải thuê người đưa đón con lớn đi học.
Tuy nhiên, mọi việc không diễn ra như tôi mong đợi. Bé nhỏ sinh non và chậm tăng trưởng, nên việc chăm sóc vất vả hơn. Chồng tôi phụ chơi với con, còn lại tôi lo hết mọi việc khác. Anh ấy có làm việc nhà, nhưng không chu đáo, thậm chí còn bày ra nhiều hơn khiến tôi phải dọn dẹp lại. Tôi vừa làm việc công ty, vừa trông con, tối còn phải cập nhật kiến thức chăm sóc con và thường xuyên mất ngủ. Chồng tôi vẫn giữ thói quen cũ, ung dung ngồi xem điện thoại và chờ tôi nhắc việc. Dù tôi đã góp ý và nói rõ rằng tôi còn đau vết mổ, đau lưng, đau đầu vì mất ngủ, mọi thứ vẫn không cải thiện. Mỗi lần như vậy, tình cảm tôi dành cho anh ấy dần phai nhạt.
Hiện tại, chồng tôi muốn đi làm lại vì không muốn ở nhà và nói rằng anh ấy không thể làm những việc ở nhà theo ý tôi. Tôi đồng ý và quyết định tự lo mọi việc ở nhà, đồng thời sắp xếp lại công việc hiện tại. Điều khiến tôi thất vọng là tại sao mọi người luôn nói gia đình cần vun vén, nhưng cuối cùng chỉ có phụ nữ phải tự thay đổi để phù hợp, còn đàn ông thì vẫn sống theo cách của họ, bất kể cuộc sống có thay đổi như thế nào. Những lời giải thích của chồng giờ đây chỉ là sự bao biện và tôi không còn hứng thú để tâm đến nữa.
Giờ đây, niềm vui mỗi ngày của tôi là những khoảnh khắc vui đùa bên hai con. Có lẽ sẽ có người nói rằng chồng tôi không làm gì sai trái và tôi đang làm quá mọi chuyện. Nhưng đối với tôi, sự vô tâm có thể bào mòn tình cảm một cách âm thầm. Chẳng qua là người ta không còn sợ mất nữa nên mới trở nên vô tâm như vậy. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi. Chân thành cảm ơn.
Admin
Nguồn: VnExpress
