Tôi đã kết hôn được hơn ba năm và hiện đang sống cùng bố mẹ vợ. Ban đầu, việc ở rể không nằm trong dự định của tôi, nhưng vì vợ là con út, bố mẹ lại đã có tuổi, nên khi chúng tôi bàn chuyện cưới xin, ông bà mong muốn chúng tôi ở chung để tiện chăm sóc và cũng gần nơi làm việc của cả hai. Thấu hiểu tấm lòng của vợ và cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình vợ, tôi đã đồng ý.
Từ khi về chung sống, tôi luôn cảm thấy thoải mái và được yêu thương. Bố vợ tuy ít nói nhưng luôn thể hiện sự quan tâm bằng hành động. Nhiều hôm tôi đi làm về muộn, ông vẫn đợi cơm cùng. Mẹ vợ thì ân cần, xem tôi như con trai ruột. Mỗi khi bố mẹ tôi từ quê lên thăm cháu, bố mẹ vợ luôn niềm nở, kính trọng, khiến bố mẹ tôi không ít lần khen tôi có phúc khi được làm rể của ông bà. Tôi trân trọng điều đó và luôn cố gắng giúp đỡ mọi việc trong nhà, từ sửa chữa điện nước đến đưa bố mẹ vợ đi khám bệnh.

Tuy nhiên, anh trai của vợ tôi, người đang sinh sống và làm việc ở nước ngoài, dường như không mấy thiện cảm với tôi. Anh du học từ sớm và hiện có một công việc ổn định, gia đình hạnh phúc ở bên đó. Với điều kiện kinh tế tốt, năm nào anh cũng về thăm bố mẹ vài lần. Nhưng mỗi lần anh về, không khí trong nhà lại trở nên căng thẳng hơn. Anh thường nói những câu nửa đùa nửa thật, chẳng hạn như: “Bây giờ đàn ông sướng thật, không phải lo chuyện nhà cửa” hoặc “Ở quen rồi, sau này ra riêng lại thấy thiếu tiện nghi”. Tôi chỉ cười trừ khi nghe những lời đó, nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng nề. Tôi có một công việc bình thường, thu nhập đủ trang trải cuộc sống, không giàu có nhưng chưa bao giờ để vợ con phải thiếu thốn. Thế nhưng, trong ánh mắt của anh, tôi vẫn cảm nhận được sự coi thường.
Vợ tôi nhận ra điều này và đã nhiều lần khuyên anh nên tôn trọng chồng mình hơn, nhưng dường như càng nói lại càng khiến mối quan hệ trở nên xa cách. Tôi không hề giận anh, chỉ cảm thấy buồn. Tôi vẫn xem anh là người nhà, chủ động trò chuyện và đưa đón anh mỗi khi anh về nước, nhưng giữa chúng tôi luôn tồn tại một khoảng cách vô hình.
Gần đây, vợ chồng tôi đã bàn tính đến việc ra ở riêng. Không phải vì có mâu thuẫn với bố mẹ vợ, vì họ thực sự rất tốt, mà vì tôi muốn tạo không gian riêng tư và thoải mái cho tất cả mọi người. Chúng tôi dự định dùng số tiền tiết kiệm và vay mượn thêm (khoảng một phần ba giá trị căn hộ) để mua một căn hộ gần nhà bố mẹ vợ. Tôi chỉ mong một ngày nào đó anh hiểu rằng việc ở rể không có nghĩa là yếu thế, và giá trị của một người đàn ông không nằm ở số tiền anh ta kiếm được, mà ở cách anh ta đối xử với những người thân yêu xung quanh mình. Tuy nhiên, bố mẹ vợ không hề biết về những chuyện xảy ra giữa tôi và anh trai vợ, nên vẫn muốn chúng tôi ở lại. Thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa biết nên giải quyết chuyện này như thế nào cho phải. Vợ tôi nói mọi quyết định đều do tôi đưa ra. Tôi rất mong nhận được lời khuyên từ mọi người.
Admin
Nguồn: VnExpress