Cuộc sống hôn nhân của tôi, dù đã trải qua 5 năm và có một bé trai 4 tuổi, cùng với việc tôi đang mang thai bé thứ hai ở tháng thứ sáu, không tránh khỏi những vấn đề và mâu thuẫn khiến tôi trăn trở.
Chúng tôi kết hôn khi tuổi tác không quá chênh lệch, anh hơn tôi 5 tuổi. Về kinh tế, giai đoạn đầu, thu nhập của tôi chỉ bằng 6/10 so với anh. Tuy nhiên, nhờ sự nỗ lực và may mắn, tôi có thêm công việc làm tại nhà, giúp thu nhập hiện tại nhỉnh hơn chồng, khoảng 22-25 triệu đồng mỗi tháng. Trong khi đó, sau ba năm, lương của anh vẫn dao động quanh mức 22 triệu đồng, không có sự thăng tiến. Tôi khuyến khích anh học hỏi, tìm kiếm cơ hội phát triển sự nghiệp, nhưng anh lại cho rằng đã “quá già” và chỉ muốn nghỉ ngơi sau giờ làm.
Hoàn cảnh gia đình tôi khá hơn nhà chồng. Bố mẹ tôi có điều kiện kinh tế ổn định, trong khi bố mẹ chồng đã qua đời, để lại một ngôi nhà cũ cần sửa chữa. Vợ chồng tôi có khoảng 800 triệu đồng tiết kiệm chung, ngoài ra không có tài sản lớn nào khác. Hiện tại, chúng tôi sống trong căn nhà của bố mẹ chồng. May mắn là bố mẹ tôi ở gần, hỗ trợ chăm sóc cháu khi chúng tôi chưa kịp đón con sau giờ học.
Cả tôi và chồng đều là người hướng nội. Tôi ít giao du bạn bè, dành thời gian sau giờ làm để chăm lo gia đình. Mọi việc tôi cố gắng chu toàn, không để gia đình thiếu thốn. Chồng tôi cũng vậy, ít bạn bè, không nhậu nhẹt, chủ yếu ở nhà với vợ con.
Trước đây, khi thu nhập của tôi thấp hơn, tôi đảm nhận hầu hết việc nhà. Anh chỉ rửa bát sau bữa tối. Những việc như dọn dẹp nhà cửa, thay rửa cho con, anh thường không chủ động làm. Gần đây, khi tôi bận rộn hơn, anh mới bắt đầu tắm rửa cho con.
Về chi tiêu, chồng tôi giữ lương của mình để tiết kiệm chung. Khi được một khoản lớn, khoảng 100 triệu, anh sẽ đưa tôi gửi tiết kiệm hoặc mua vàng. Thu nhập của tôi dùng để chi tiêu cho gia đình và mỗi tháng đưa anh 5 triệu, bao gồm tiền tiêu vặt, điện nước và học phí của con. Với thu nhập 22-25 triệu mỗi tháng, sau khi chi tiêu, tôi chỉ còn một khoản nhỏ để dành cho những chuyến du lịch gia đình. Thực tế, tôi không có khoản tiết kiệm riêng nào.
Trước đây, chồng tôi muốn tôi tiết kiệm từ thu nhập của mình, nhưng tôi không thể vì quen chi tiêu thoải mái cho gia đình. Sau này, anh không còn nhắc đến chuyện đó nữa.
Về tình cảm, anh ít khi quan tâm, tặng quà hay nói lời ngọt ngào. Tôi thường chủ động mua sắm quần áo, đồ dùng cho anh. Chuyện chăn gối cũng không được mặn mà, phần lớn do tôi không có hứng thú.

Một lần, vào ngày nghỉ, tôi đang làm việc ở nhà thì hỏi chồng: “Anh không nấu cơm cho em à? Mua hộ em suất bún được không?”. Anh trả lời: “Hay là ăn mì tôm hoặc nhịn, chiều tối ăn cơm sớm”. Vì đang mang thai, tôi không thể nhịn đói nên tự đi ăn ngoài, cảm thấy rất bực bội.
Gần đây, tôi rất bận rộn với công việc. Trước đây, tôi thường dậy sớm làm việc, nhưng giờ mang thai tháng thứ sáu, cơ thể mệt mỏi nên chuyển sang làm buổi tối. Sau khi đi làm về, tôi nấu cơm, rồi tranh thủ làm việc đến khuya. Chồng tôi luôn yêu cầu tôi phải dạy con học trước khi làm việc. Tôi cố gắng dành thời gian cho con, nhưng anh vẫn không hài lòng, luôn phàn nàn. Trong khi đó, ngoài việc rửa bát, anh không giúp đỡ việc nhà. Quần áo trắng của tôi, anh cũng không giặt giúp.
Tôi cảm thấy quá sức khi vừa mang thai, vừa làm việc, vừa phải chu toàn việc nhà. Tôi đã nhiều lần nhờ chồng hỗ trợ, nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Gần đây, sau khi tôi chia sẻ những mệt mỏi của mình, anh chỉ im lặng rồi bỏ ra ngoài. Mấy hôm nay, tôi không nấu cơm nữa, ai ăn gì tự lo. Cả hai đều im lặng, chỉ nói chuyện với con. Tôi thấy mệt mỏi và chán nản với cuộc sống hiện tại. Tôi không thể tâm sự với bố mẹ vì sợ ông bà lo lắng, cũng không thể chia sẻ với bạn bè vì sợ họ không hiểu. Về bản chất, tôi hiểu chồng mình là người tốt.
Admin
Nguồn: VnExpress