Gần đây, tôi nhận được lời mời dự đám cưới của một người bạn thời đại học. Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn năm sao tráng lệ ngay trung tâm thành phố, với không gian sang trọng và thực đơn toàn món Âu đắt đỏ. Cảm xúc đầu tiên khi cầm tấm thiệp mời trên tay là niềm vui, vì biết bạn mình đã tìm thấy bến đỗ hạnh phúc. Tuy nhiên, thú thật, điều мелькнуло trong đầu tôi không phải là “mừng bao nhiêu cho vừa?”, mà là “mình đến để chúc phúc cho bạn”.
Như mọi khi đi dự tiệc cưới, tôi đặt vào phong bì 500.000 đồng, một khoản tiền phù hợp với khả năng tài chính của mình, kèm theo tấm thiệp chúc mừng viết tay gửi đến người bạn. Có lẽ, với nhiều người, số tiền này bị xem là “ít ỏi”, đặc biệt là khi hôn lễ được tổ chức ở một nơi sang trọng như vậy. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy thoải mái với lựa chọn của mình, bởi nó phù hợp với quan điểm cá nhân và mối quan hệ giữa tôi và bạn.
Tôi luôn tâm niệm rằng đám cưới là ngày vui của cô dâu, chú rể và gia đình hai bên. Khách mời đến chung vui và gửi những lời chúc phúc chân thành, chứ không phải để “mua” một suất ăn. Việc gia chủ lựa chọn tổ chức ở khách sạn sang trọng, đặt tiệc cao cấp, thuê ban nhạc hay trang trí cầu kỳ là quyền và khả năng của họ. Với tư cách là khách mời, tôi không có nghĩa vụ phải chi trả cho những điều đó.
Đã có người nói với tôi rằng: “Đi ăn tiệc sang mà mừng ít thì ngại lắm, người ta sẽ đánh giá mình keo kiệt”. Tôi hiểu được tâm lý này, nhưng nếu cứ đặt nặng giá trị vật chất của phong bì mừng cưới, thì ý nghĩa tình cảm còn lại bao nhiêu? Liệu một phong bì hai, ba triệu đồng có thực sự thể hiện được sự quý mến, hay chỉ đơn thuần là “trả tiền ăn” và giữ thể diện cho bản thân?
Tôi không mừng ít vì скупой tiền. Số tiền tôi mừng thể hiện sự cân nhắc giữa mối quan hệ và khả năng kinh tế của bản thân. Tôi và người bạn ấy có mối quan hệ vừa phải, không quá thân thiết để chia sẻ mọi điều riêng tư, nhưng đủ quý mến để tôi muốn đến chúc mừng hạnh phúc của bạn. Nếu là bạn thân thiết, có lẽ tôi sẽ mừng nhiều hơn, hoặc giúp đỡ bằng những cách khác, chẳng hạn như phụ giúp công việc chuẩn bị, trang trí hoặc hỗ trợ trong ngày trọng đại.
Ngày nay, nhiều người đang vô tình biến việc mừng cưới thành một “nghĩa vụ tài chính”. Họ lo sợ bị đánh giá, sợ “mất mặt” nên phải cố gắng mừng cho bằng người khác. Thậm chí, có người còn tính toán chi li: “Lần trước nó mừng mình bao nhiêu, giờ mình trả lại đúng bấy nhiêu”. Tôi cảm thấy buồn khi tình cảm giữa người với người bị quy đổi thành giá trị vật chất.
Nếu tất cả chúng ta đều giữ quan điểm “mừng cưới bằng tấm lòng, không phải vì suất ăn”, tôi tin rằng đám cưới sẽ trở nên nhẹ nhàng và ý nghĩa hơn rất nhiều. Chủ tiệc sẽ không phải lo lắng về việc chọn địa điểm xa hoa để “xứng tầm”, khách mời cũng không phải đau đầu suy nghĩ về số tiền mừng. Mọi người đều có thể vui vẻ tận hưởng ngày trọng đại, bởi đám cưới sẽ trở về đúng với bản chất của nó – một dịp để chia sẻ niềm hạnh phúc của đôi lứa.
Tôi không hề phản đối việc người khác mừng cưới nhiều, nếu họ thực sự muốn và có điều kiện. Tuy nhiên, tôi hy vọng rằng xã hội sẽ bớt khắt khe hơn với những người mừng ít mà chân thành. Bởi đôi khi, một tấm thiệp viết tay, một lời chúc giản dị, một cái bắt tay ấm áp và một nụ cười chân thành còn quý giá hơn nhiều so với những tờ tiền trong phong bì.
Admin
Nguồn: VnExpress
