Tôi sinh ra ở miền Trung trong một gia đình đầy những khó khăn. Hai anh trai tôi vướng vào cờ bạc, khiến ba mẹ phải bán hết tài sản để trả nợ. Từ những năm cấp hai, tôi đã phải sống nhờ nhà ngoại, còn ba mẹ thì rời quê hương đi làm ăn xa. Tuổi thơ thiếu thốn tình cảm gia đình đã khiến tôi sớm phải tự lập. Lớn lên, tôi vào Sài Gòn, vừa học vừa làm, sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ. Mọi người nhìn vào đều nghĩ tôi mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm bên trong, tôi lại rất yếu đuối, luôn khao khát một mái ấm và một người để yêu thương thật lòng.
Năm 24 tuổi, tôi gặp em, một cô gái miền Trung dịu dàng và bản lĩnh. Gia đình em có năm anh chị em, tuy không giàu có nhưng lại đầy ắp tình thương. Ba mẹ em là những người nông dân hiền lành, hết lòng vì con cái. Họ chăm lo cho các con ăn học, anh chị em yêu thương, gắn bó với nhau. Mỗi khi nhìn em trò chuyện với ba mẹ, nhìn cách anh chị em quan tâm lẫn nhau, lòng tôi lại trào dâng những cảm xúc khó tả. Tôi vừa thương em, vừa tủi thân, lại vừa cảm thấy mình nhỏ bé giữa sự ấm áp đó.
Trong mắt tôi, em là một cô gái giỏi giang, lý trí, tự lập và kiên định. Còn tôi, với một quá khứ đầy vết xước, lại tìm thấy ở em sự bình yên hiếm có. Có lẽ vì thế, tôi yêu em rất sâu đậm, một tình yêu chân thành, gắn bó và hết lòng. Tôi sẵn sàng hy sinh tất cả, chỉ mong em được hạnh phúc. Bốn năm bên nhau, cuộc sống của tôi xoay quanh công việc và em. Tan làm là tôi lại chạy đến bên em. Vào những dịp lễ Tết, tôi đều về thăm gia đình em. Ba mẹ và anh chị em của em thương tôi như người nhà. Thậm chí, có lúc tôi còn cảm thấy họ tốt với tôi hơn cả người thân ruột thịt. Mọi chuyện trong cuộc sống, tôi đều chia sẻ với em, em là người duy nhất tôi tin tưởng tuyệt đối.
Từ khi quen em, cuộc đời tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi trở nên vui vẻ hơn, có mục tiêu hơn, biết tiết kiệm và biết nghĩ cho tương lai. Em đã giúp tôi trở nên tốt hơn và tin vào tình yêu hơn. Chúng tôi cũng có những lúc cãi vã, giận dỗi, nhưng chưa bao giờ nói lời chia tay. Bởi vì cả hai vẫn còn yêu nhau rất nhiều. Tôi đã nghĩ đến một tương lai tươi đẹp, dự định năm 2026 sẽ tổ chức đám cưới. Gia đình em cũng đã hỏi thăm chuyện cưới xin, và tôi thật sự đã sẵn sàng. Em muốn được rước dâu ở quê, còn tôi mong muốn tổ chức đám cưới ở Sài Gòn, hoặc nếu ở quê thì sẽ làm trong nhà hàng, khách sạn. Bởi vì ở quê tôi không còn nhà cửa đàng hoàng, tôi sợ những món nợ cũ của gia đình sẽ ảnh hưởng đến em, dù đó không phải là lỗi của tôi hay của em. Em lo sợ điều tiếng, sợ những lời bàn tán của người đời.
Tôi hiểu em, con gái ai cũng mong muốn có một đám cưới chỉn chu, nhất là khi nhà trai không có gì trong tay. Tôi không giận em, chỉ thấy thương em nhiều hơn. Ba mẹ em thì thoải mái, bảo “tùy con quyết định”, điều đó khiến tôi vô cùng trân trọng. Tôi dự định sẽ mượn nhà của bên ngoại để tổ chức đám cưới vào năm sau. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều áp lực, cuộc đời tôi vốn đã quá chông chênh, chỉ mong có một cái kết trọn vẹn.
Rồi biến cố ập đến, gia đình tôi mỗi người một nơi. Mẹ và hai anh trai ở cùng khu, còn ba bị tai biến, tôi đón vào Sài Gòn để tiện chăm sóc. Tôi ở riêng vì không muốn dính dáng gì đến hai người anh. Họ đã có gia đình riêng nhưng vẫn thường xuyên gây chuyện và nợ nần. Tôi chán nản, chỉ thương mẹ, tuổi già vẫn phải gồng gánh. Em biết hết mọi chuyện vì tôi luôn thành thật với em. Cũng từ đó, em dần có ác cảm với hai người anh của tôi. Vì ba mẹ tôi ở gần họ nên em không muốn về thăm. Tôi giận em, cho rằng em coi thường gia đình mình. Em giải thích rằng không phải vậy, chỉ là em không muốn liên quan đến hai người đó.

Tháng 6 năm đó, giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện những khoảng lặng. Em lo sợ rằng gia đình tôi sẽ trở thành gánh nặng cho cả hai, một vòng luẩn quẩn: anh em gây chuyện, mẹ khổ, mẹ gọi tôi, rồi tôi lại mệt mỏi, căng thẳng. Tôi hiểu em nhưng không biết phải giải quyết như thế nào. Rồi em nói lời chia tay. Lúc đó, cả hai vẫn còn yêu nhau rất nhiều. Tôi chạy ngay đến tìm em, xin em cho một cơ hội, hứa sẽ bảo vệ em, sẽ làm lại từ đầu. Em đồng ý, cho tôi thêm một lần. Nhưng chỉ một tháng sau, chính tôi lại là người nói lời chia tay. Khi đó, tôi cảm thấy áp lực, mệt mỏi, mất phương hướng và không còn đủ bình tĩnh để giữ em lại. Tôi đã tự buông tay, trong khi đáng lẽ phải nắm chặt em hơn. Em sốc, tổn thương và mất niềm tin vào tôi. Còn tôi, vừa nói chia tay xong đã cảm thấy trống rỗng.
Hai tuần sau, tôi nhận ra mình đã sai lầm, tôi chạy đến tìm em, cầu xin em cho một cơ hội. Em nói rằng em đã vượt qua rồi, em đã bình tâm và không còn muốn quay lại nữa. Tôi vẫn còn yêu em rất nhiều. Hàng ngày tôi vẫn đi làm, nhưng lòng thì nặng trĩu. Đêm về, tôi cứ nhớ em, cứ tự trách mình và khóc vì những gì mình đã gây ra. Có lẽ đây là cái giá phải trả cho một quyết định sai lầm. Đến phút cuối, em vẫn còn lo lắng cho tôi, sợ tôi sẽ trách gia đình vì đó không phải là lỗi của tôi. Còn về chuyện của tôi, tôi đã giải quyết dứt điểm những vấn đề của gia đình, để bảo vệ tương lai của mình, để khi em cho tôi cơ hội, em sẽ không còn phải lo lắng về những chuyện trước đây nữa. Tôi hứa sẽ bảo vệ em, sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Tôi đã nhắn tin, gọi điện và gửi lời xin lỗi đến em ở khắp mọi nơi, nhưng em vẫn im lặng, rồi chặn liên lạc và chuyển chỗ ở.
Tôi gọi điện cho ba mẹ em, không phải để tác động đến em mà chỉ để cảm ơn họ vì đã từng thương tôi như con. Tôi xin lỗi vì chuyện của hai đứa đã khiến họ buồn lòng. Cô chú nói rằng cũng buồn lắm, nhưng sẽ tôn trọng quyết định của em. Còn tôi, chỉ còn lại sự trống rỗng. Hỏi thăm bạn bè, tôi biết em vẫn ổn, vẫn bình thường. Tôi mừng vì ít ra em không đau khổ như tôi. Nhưng mỗi ngày trôi qua với tôi thật sự rất nặng nề, làm gì cũng thấy mệt mỏi và đêm nào cũng nhớ em. Có những đêm tôi thức trắng, chỉ vì một thói quen cũ, mở tin nhắn và hình ảnh của em ra rồi lại tắt đi. Tôi từng nghĩ rằng thời gian sẽ giúp em nguôi ngoai và hy vọng em sẽ cho tôi thêm một cơ hội. Nhưng đến bây giờ, mọi thứ vẫn im lặng. Tôi biết, có lẽ là hết thật rồi.
Nhìn lại, tôi thấy mình quá hèn nhát. Khi yêu, ai cũng nói thương, nhưng đến lúc cần bảo vệ tình yêu, tôi lại không đủ bản lĩnh, lại trốn tránh. Giá như ngày đó tôi bình tĩnh hơn, giá như tôi không buông tay quá sớm, giá như tôi giữ vững lời hứa và bảo vệ em đến cùng. Nếu được như vậy, hôm nay tôi vẫn còn được nắm tay em, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, chứ không phải ngồi đây viết ra những dòng này trong sự ân hận.
Em từng là người khiến tôi tin rằng hạnh phúc thật sự tồn tại. Em từng khiến một người con trai miền Trung khô khan như tôi biết cười nhiều hơn, biết nghĩ cho người khác hơn và biết sống tử tế hơn. Nhưng chính tôi lại là người làm tan vỡ điều đẹp đẽ đó. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết rằng dù có bao nhiêu thời gian trôi qua, em vẫn là người đặc biệt nhất trong lòng tôi. Tôi vẫn cầu mong em được bình yên, dù người mang đến bình yên ấy không còn là tôi nữa. Tôi thực sự rất nhớ em, và vẫn hy vọng em sẽ đặt niềm tin vào tôi một lần nữa.
Admin
Nguồn: VnExpress
