Tôi là chủ một tiệm tạp hóa nhỏ tại quận Tân Phú, TP.HCM, nguồn thu nhập chính của cả gia đình bốn người. Tiệm đã hoạt động gần 10 năm nay, cung cấp đủ loại mặt hàng thiết yếu cho bà con trong xóm, từ gạo, nước ngọt, bánh kẹo đến sữa và dầu ăn. Mỗi ngày, tôi mở cửa từ 6 giờ sáng đến 10 giờ đêm, tự mình quán xuyến mọi việc, từ bán hàng đến quản lý sổ sách. Tuy nhiên, khi được hỏi về lợi nhuận, tôi thành thật mà nói là “chẳng đáng là bao”.
Giá cả hàng hóa ngày càng tăng, từ gói mì, chai nước mắm đến túi đường. Cộng thêm chi phí điện, nước, bảo hiểm và công sức bỏ ra, số tiền còn lại sau mỗi tháng chỉ vừa đủ trang trải cuộc sống và tái nhập hàng. Thông tin về việc hộ kinh doanh có doanh thu từ 200 triệu đồng một năm trở lên sẽ phải nộp thuế khiến tôi vô cùng lo lắng.
Nhiều người có thể nghĩ rằng việc kinh doanh của tôi khá ổn khi nhìn vào doanh thu. Mỗi tháng, tôi bán được khoảng 15-20 triệu đồng tiền hàng, tương đương 250 triệu đồng một năm, vượt quá ngưỡng chịu thuế theo quy định mới (nhóm 2, thuế suất 4,5%). Tuy nhiên, thực tế là phần lớn số tiền này (khoảng 90%) là vốn, không phải lợi nhuận. Như vậy, với doanh thu hiện tại, mỗi năm tôi chỉ lãi được khoảng 25 triệu đồng.
Lợi nhuận từ mỗi sản phẩm rất nhỏ: 500 đồng cho một gói mì, 1.000 đồng cho một chai nước ngọt. Sau khi trừ đi tiền điện, thuê mặt bằng, khấu hao tủ lạnh và chi phí vận chuyển, lợi nhuận còn lại rất ít. Thậm chí, có những tháng còn bị lỗ, đặc biệt khi hàng tồn kho hoặc hàng cận date phải bán giảm giá. Với tình hình giá cả và chi phí như hiện nay, tôi tin rằng hầu hết các tiệm tạp hóa đều dễ dàng vượt qua ngưỡng doanh thu quy định, mặc dù lợi nhuận thực tế rất thấp, thậm chí không bằng tiền học của con cái.
Tôi hiểu rằng đóng thuế là nghĩa vụ của công dân. Điều tôi băn khoăn là cách tính ngưỡng doanh thu chưa thực sự phản ánh đúng thực tế của các hộ kinh doanh nhỏ. Người làm công ăn lương còn được giảm trừ thuế thu nhập cá nhân 186 triệu đồng một năm, chưa kể giảm trừ cho người phụ thuộc. Trong khi đó, chúng tôi, những hộ kinh doanh, phải tự bỏ vốn, chịu rủi ro, làm việc hơn 12 tiếng mỗi ngày, lấy công làm lãi, lại phải nộp thuế ngay khi vừa đạt doanh thu 200 triệu đồng, liệu có công bằng?
Theo tôi, nếu Nhà nước muốn khuyến khích người dân kinh doanh, tạo thêm việc làm, nên điều chỉnh ngưỡng chịu thuế một cách hợp lý hơn, ví dụ như 500 triệu hoặc một tỷ đồng một năm, như đề xuất của nhiều chuyên gia. Khi đó, chỉ những hộ kinh doanh thực sự có lãi mới phải nộp thuế, còn các hộ nhỏ lẻ như chúng tôi sẽ có cơ hội tích lũy và mở rộng kinh doanh.
Cửa hàng tạp hóa nhỏ này không chỉ là nguồn thu nhập mà còn là tâm huyết của cả gia đình tôi. Tôi không mong muốn được ưu tiên, chỉ mong các chính sách được xây dựng dựa trên thực tế, để những người làm ăn chân chính “chưa kịp có lãi” không phải lo lắng thêm về gánh nặng thuế. Nếu không, tôi e rằng cửa hàng nhỏ của tôi và của rất nhiều người khác sẽ phải đóng cửa sớm.
Admin
Nguồn: VnExpress
