Tôi năm nay 30 tuổi, đang sống chung với bạn trai bằng tuổi, chúng tôi đã bên nhau được hai năm rưỡi. Các chi phí sinh hoạt được chia sẻ, trong đó tôi chi trả 2/3 tiền thuê nhà theo thỏa thuận ban đầu, một phần vì công việc bán hàng online của tôi thuận lợi hơn, phần khác vì tôi hiểu hoàn cảnh kinh tế của anh. Nhìn lại quãng thời gian từ khi bắt đầu mối quan hệ đến nay, có một số điều khiến tôi suy nghĩ.
Trong sáu tháng đầu, anh ấy rất chu đáo và quan tâm đến tôi trong mọi việc. Tuy nhiên, thời điểm đó anh ấy đang phải đối mặt với áp lực trả nợ cho gia đình sau một thất bại kinh doanh. Tôi đã hỗ trợ anh ấy bằng một khoản vay khoảng 20 triệu đồng, hiện tại anh vẫn còn nợ tôi 7 triệu đồng. Sáu tháng sau đó, tôi bị bệnh nặng, anh đã tận tình chăm sóc, đưa tôi đến bệnh viện và thường xuyên đến thăm tôi tại nhà. Sau khi hết hợp đồng thuê trọ, anh chuyển đến sống cùng tôi. Thú thật, tôi không thực sự muốn điều này, nhưng vì anh không có chỗ ở và đã giúp đỡ tôi khi tôi ốm đau, tôi đã đồng ý mà không yêu cầu anh đóng góp tiền thuê nhà hay chi phí sinh hoạt.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau tìm một căn nhà thuê mới. Tôi cảm thấy hơi lo lắng, nhưng anh nói rằng công việc của anh thường xuyên phải đi công tác, nên nhà thuê chỉ là nơi để đồ đạc và thỉnh thoảng mới về. Trong giai đoạn đó, anh còn mang xe máy đi cầm cố để lấy 20 triệu đồng chơi bài online và thua hết. Anh đã thú nhận với tôi, tôi bỏ qua và khuyên anh tự giải quyết hậu quả. Đến nay, anh đã trả xong khoản nợ đó. Một năm sau, khi chúng tôi đã sống chung, anh chỉ thực sự đi công tác đúng một tháng đầu tiên sau khi chuyển nhà. Tháng đó, tôi đã rất vất vả: một mình chuyển nhà, mua sắm đồ đạc, phần lớn chi phí do tôi tạm ứng trước rồi mới chia lại sau. Anh đưa lương cho tôi giữ, ngoài phần đóng góp sinh hoạt phí, anh tiêu gần hết số tiền còn lại. Tôi đã cố gắng tiết kiệm giúp anh được 30 triệu đồng và đầu tư vào cổ phiếu, hiện số tiền này đã tăng lên 40 triệu đồng.
Trong khoảng thời gian này, anh muốn mua điện thoại và laptop mới, tôi đã cho anh vay 40 triệu đồng. Đến nay, anh vẫn còn nợ tôi 24 triệu đồng từ khoản này, cộng với 7 triệu đồng trước đó, tổng cộng là 31 triệu đồng. Điều khiến tôi cảm thấy tổn thương nhất là việc anh tự ý mời hai người em của anh lên chơi mà không hề hỏi ý kiến tôi, thậm chí còn định cho họ ở chỗ mà tôi dự định dùng để chứa hàng hóa. Anh về nhà chỉ làm việc nhà khi tôi yêu cầu, gần như không nấu ăn, không dọn dẹp và chưa bao giờ dọn nhà vệ sinh. Tôi đã phân công anh phơi quần áo và đổ rác, nhưng anh cũng làm việc này một cách thất thường. Tuy nhiên, anh có những ưu điểm như dễ tính, nhiệt tình, hay mua đồ ăn hoặc đồ dùng nhỏ cho tôi, sẵn sàng chở tôi đi đâu đó khi tôi cần, và thỉnh thoảng còn về quê (cách Hà Nội 40km) đón tôi.

Số tiền anh kiếm được đều tiêu hết, chủ yếu vào việc mua sắm những món đồ đắt tiền, anh không có kế hoạch tài chính cụ thể hay ý định trả nợ rõ ràng. Sáu tháng gần đây, anh trở nên xa cách hơn, luôn lấy lý do bận rộn. Mỗi khi tôi nhắc đến chuyện tiền bạc, anh tỏ ra khó chịu và nói tôi “đừng nói chuyện tiền nữa”, trong khi quỹ chung của chúng tôi thường xuyên cạn kiệt trước khi hết tháng, và tôi luôn là người phải bù thêm. Anh ngày càng sĩ diện, thích nói về những chuyện lớn lao như đi du lịch, mua nhà, mua xe… nhưng lại không có bất kỳ kế hoạch cụ thể nào. Anh còn tỏ ra khó chịu khi em gái tôi sang ăn cơm, thậm chí còn để ý, soi xét việc tôi đi chợ mua gì. Trong khi mẹ tôi thường xuyên gửi đồ ăn lên cho chúng tôi, anh chưa bao giờ đề nghị gửi tiền cảm ơn mẹ tôi.
Càng ngày tôi càng cảm thấy anh không phải là mẫu người chồng lý tưởng mà tôi mong muốn. Anh sống quá cảm tính và thiếu kế hoạch. Mỗi khi tôi tức giận và nói nặng lời, anh mới dọn dẹp nhà cửa và tỏ vẻ hối lỗi, nhưng rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy. Tôi đã đề nghị không giữ lương của anh nữa, chỉ cần anh đóng góp vào quỹ chung và trả tiền nhà đúng hạn. Số cổ phiếu mà tôi đang giữ sẽ được bán khi có giá tốt để trả lại tiền cho anh. Tôi cũng đã chia sẻ những lo lắng này với mẹ tôi (mẹ tôi không biết chúng tôi đang sống chung, chỉ nghĩ rằng hai đứa góp quỹ và anh hay sang ăn cơm). Mẹ tôi nói: “Cuộc đời là sự bù trừ, nó dễ tính thì con cũng dễ sống”. Nhưng tôi cảm thấy mình đang rất căng thẳng và không dễ sống như mẹ tôi nghĩ. Tôi thực sự mong nhận được những lời khuyên khách quan để có thể cải thiện mối quan hệ này.
Admin
Nguồn: VnExpress
