Khi nước lũ dần rút khỏi Hội An, vợ chồng Rachel Howze và Stephen nhanh chóng bắt tay vào việc dọn dẹp nhà cửa để tránh bùn khô cứng lại, một kinh nghiệm được người dân miền Trung đúc kết sau nhiều năm đối mặt với bão lũ. Rachel, một người Mỹ, đã học được điều này từ những người hàng xóm tốt bụng. Sau khi hoàn thành việc dọn dẹp nhà mình, cô và chồng cùng tham gia dọn dẹp khu phố với những người dân địa phương, một khoảnh khắc khiến Rachel cảm thấy thực sự hòa nhập vào cộng đồng.

Rachel và Stephen, những người làm việc từ xa trong lĩnh vực sáng tạo nội dung du lịch, đã chọn Hội An làm điểm dừng chân trong hành trình khám phá thế giới của mình. Họ đến đây để sống chậm lại, hòa mình vào cuộc sống địa phương, học hỏi từ cộng đồng và ghi lại những trải nghiệm đáng giá. Từ đó, họ phát triển Travwell, một dự án cá nhân ghi lại hành trình tìm kiếm cảm giác “thuộc về” và định nghĩa “nhà” ở những vùng đất xa lạ.
Ban đầu, Rachel kỳ vọng sẽ trải nghiệm một cuộc sống yên bình ở phố cổ. Tuy nhiên, trận lũ lịch sử vào cuối tháng 10 đã cho Rachel và Stephen thấy được một điều còn quý giá hơn: sự gắn kết sâu sắc của một cộng đồng lạc quan trước nghịch cảnh.
Stephen nhớ lại: “Dòng sông tràn vào phố, biến những con phố thành sông.” Ngôi nhà họ thuê bị ngập đến nửa mét, và khu phố thay đổi đến mức anh không còn nhận ra. Tầng một của nhiều ngôi nhà dường như biến mất dưới dòng nước đục ngầu, và phương tiện di chuyển duy nhất là thuyền.
Điều kỳ lạ là không khí ở đây không hề hoảng loạn. Stephen, lớn lên ở Mỹ, quen với việc mọi thứ bị “bi kịch hóa”, nhưng người dân Hội An lại có một thái độ khác. Cái nhún vai chấp nhận khi họ khẩn trương di chuyển đồ đạc trong lũ dường như gói gọn một triết lý sống.
“Chuyện này chúng tôi từng trải qua rồi, và sẽ còn trải qua nữa,” hầu hết mọi người đều nói vậy. Stephen không có ý định “lãng mạn hóa” người dân Hội An; anh biết rằng họ đã mất mát tài sản và có những người đã qua đời, và những thiệt hại to lớn này sẽ còn ảnh hưởng đến cuộc sống của họ trong nhiều tháng tới.
Tuy nhiên, cách người dân Hội An đối diện với mất mát khác biệt so với những gì anh từng thấy.
Stephen nhận xét: “Ở nơi tôi lớn lên, nghị lực là những bài diễn văn của các chính trị gia, là hashtag và chiến dịch thương hiệu, là điều người ta nhắc đến sau cơn bão, khi mái nhà đã được lợp lại và giấy tờ bảo hiểm đã được nộp.”
Ở Hội An, anh thấy sự kiên cường, nghị lực không cần phải phô trương. Nó tồn tại một cách tự nhiên trong mỗi người, trở thành một phần cuộc sống của họ. Anh tin rằng thước đo của một con người không nằm ở số lượng khó khăn mà họ gặp phải, mà là cách họ phản ứng sau những khó khăn đó.
Điều kỳ lạ hơn là giữa trận lũ, giữa những khó khăn riêng, người dân vẫn quan tâm đến nhau, và cả đến vợ chồng Stephen. Anh chứng kiến cảnh người dân bơi trên đường để mua nhu yếu phẩm, và được hàng xóm lội nước đến ngực để mang đồ ăn đến cho anh. Những người đang chịu mất mát lại đi an ủi người khác.
Rachel nhận thấy rằng ở đây, không ai chờ đợi được chỉ dẫn hay yêu cầu giúp đỡ. Không có cảnh chờ đợi bảo hiểm giải quyết trong nhiều tuần.
Cô so sánh rằng ở Mỹ, quy trình ứng phó với khủng hoảng thường rườm rà và kéo dài, với nhiều bước chính thức, bảo hiểm và các cơ quan riêng biệt chịu trách nhiệm điều phối. Dù người dân muốn giúp đỡ nhau, hệ thống đôi khi lại làm chậm trễ mọi thứ.
Ở Hội An, phản ứng diễn ra ngay lập tức và mang tính cộng đồng. Mọi người giúp đỡ nhau không do dự, đơn giản vì họ có thể. Tinh thần đoàn kết và cùng nhau vượt qua khó khăn ấy đã khiến cả hai vô cùng xúc động.
Rachel nói: “Không có những tấm biển kiểm tra, đường dây nóng hay bài phát biểu của những người đang ở nơi khô ráo.”
Chính quyền địa phương cung cấp thuyền, hàng xóm gửi đồ ăn, người mang máy phát điện, người cầm chổi. Mọi người phản ứng nhanh chóng và sự giúp đỡ xuất hiện khắp nơi trước khi được đưa tin trên các phương tiện truyền thông. Câu hỏi không phải là “Ai cần giúp đỡ?” mà là “Tôi có thể giúp gì?”
Rachel tâm sự: “Chỉ đơn giản như vậy thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy được yêu thương.”
Từ ban công tầng hai, Rachel và Stephen quan sát mực nước lũ, và những người hàng xóm đối diện cũng làm điều tương tự. Cả khu phố mất điện, chìm vào một sự tĩnh lặng khác thường, không phải kiểu tĩnh lặng kịch tính trong phim ảnh, mà là một sự tĩnh lặng “thấm vào xương tủy”, báo hiệu mọi thứ có thể còn tồi tệ hơn.
Tuy vậy, mọi người vẫn giữ được sự bình tĩnh, dù nước lũ đã tràn vào thành phố.
Khi nước còn chưa rút hẳn, cuộc dọn dẹp đã bắt đầu. Các cửa hàng muốn mở cửa trở lại vào ngày mai, chứ không phải ba tháng sau khi kế hoạch phục hồi được phê duyệt.

Khi nước vừa rút đủ để lộ nền xi măng dưới lớp bùn, mọi người đã bày bàn ghế ra ngoài ngõ, cùng nhau ăn thịt nướng và hát karaoke. Cuộc sống dần trở lại bình yên trước khi cơn bão khác ập đến.
Stephen chia sẻ rằng anh và vợ không có ý định trở về Mỹ. Cuộc sống ở Hội An không dễ dàng, nhưng những trải nghiệm ở đây thực sự sâu sắc. Ở Hội An, họ cảm thấy mình có giá trị không phải vì nghề nghiệp hay kỹ năng chuyên môn, mà vì sự hiện diện và tinh thần sẵn sàng giúp đỡ.
“Trải nghiệm chống lũ khiến tôi thấy mình sống thật hơn, không phải để ‘tái tạo’ bản thân mà để trở về với bản chất con người giản dị và tử tế nhất,” anh chia sẻ.
Rachel cho biết mọi người xung quanh đã chuẩn bị đầy đủ để phòng chống bão số 13, từ gia cố nhà cửa đến dọn đồ và sạc điện thoại. Tiếng cười vẫn hòa lẫn với tiếng chổi quét sân, và vợ chồng Rachel cũng đang học theo mọi người. Cô nói rằng cuộc sống mùa bão lũ ở Hội An cũng giống như mùa đông, chậm rãi hơn, ở nhà nhiều hơn và gần gũi nhau hơn.

Khi bão tan, Rachel muốn cùng chồng đi dạo bằng xe máy, ghé thăm quán cà phê yêu thích và gặp gỡ bạn bè. Trong tương lai, họ muốn khám phá thêm nhiều vùng đất mới ở Việt Nam để tìm kiếm những nơi có thể gọi là “nhà”.
Còn Stephen, anh ngồi trước máy tính để viết về những cảm xúc đã trải qua và sắp tới với những con người tuyệt vời ở nơi đây. Anh nhớ đến câu nói của nhà kinh tế Scott Galloway: “Sự khác biệt giữa 30.000 và 50.000 đô la có thể thay đổi cuộc đời, nhưng giữa 10 triệu đô la và 15 triệu đô la thì không.”
Vượt qua một ngưỡng nhất định, tiền bạc không làm cho cuộc sống tốt hơn, nó chỉ giống như thêm một lớp cách nhiệt. Và lớp cách nhiệt mang lại cảm giác an toàn, cho đến khi thế giới ngập nước và bạn nhận ra có những điều không thể mua được.
Admin
Nguồn: VnExpress
