Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố, nơi cuộc sống luôn hối hả với những tòa nhà cao tầng và ánh đèn không tắt. Nhưng rồi, tôi nhận ra trái tim mình không còn thuộc về nơi ồn ào đó nữa. Tôi khao khát một cuộc sống bình yên, giản dị, và một tình yêu chân thành.
Tôi mơ về những buổi sáng thức giấc trong không khí se lạnh, mở cửa ra là mùi đất ẩm sau cơn mưa, tiếng chim hót líu lo, và ánh nắng ban mai trải dài trên những ngọn đồi. Tôi muốn cùng người mình yêu tưới cây, hái rau, pha cà phê và ngắm nhìn sương tan trên triền đồi Đà Lạt.
Người ấy, tôi mong là một chàng trai hiền lành, am hiểu công việc nhà nông, yêu thiên nhiên và sống có trách nhiệm. Anh không cần những lời hoa mỹ, chỉ cần sự quan tâm thể hiện qua hành động, một cái nắm tay khi tôi mệt mỏi, một ánh mắt bình yên khi cả hai cùng lặng im. Tôi không cần anh giàu sang, chỉ cần anh sống thật, yêu thật, và cùng tôi xây dựng một cuộc sống giản dị giữa thiên nhiên. Cuộc sống ấy có thể không xa hoa, nhưng sẽ tràn ngập tình yêu thương, nơi mỗi bữa cơm đều ấm áp, mỗi ngày trôi qua đều đáng trân trọng.
Nếu một ngày nào đó, giữa màn sương Đà Lạt, anh vô tình đọc được những dòng này và cảm thấy một sự rung động quen thuộc, thì có lẽ, chúng ta đang tìm kiếm cùng một điều: một tình yêu đích thực và một nơi để tìm về bình yên. Tôi không hề vội vã. Tôi sẽ chờ đợi, nhẹ nhàng như những đóa dã quỳ nở mỗi mùa gió về. Bởi tôi tin rằng, người đến đúng thời điểm sẽ là người mang lại cho trái tim tôi sự bình yên nhất. Tôi, cô gái thành phố, đang tìm kiếm bình yên giữa sương giăng Đà Lạt.
**(Thông tin liên hệ cho độc giả giữ nguyên như bài gốc)**
Admin
Nguồn: VnExpress
