Chia tay 3 năm: Tôi hèn nhát, em mạnh mẽ

Gần đây, tôi chợt nhận ra một điều mà trước đây chưa từng nhận thức được. Tôi muốn chia sẻ những dòng này như một lời bộc bạch và tri ân đến “chúng ta của quá khứ”. Trong khoảng thời gian vừa qua, tôi đã tập trung nhìn nhận và thấu hiểu bản thân, con người và ý nghĩa của cuộc sống. Trên hành trình đó, tôi dần trở nên mạnh mẽ hơn, một sức mạnh đến từ sâu thẳm bên trong.

Sự thay đổi này mang lại cho tôi cảm giác mình đang tiến bộ, kết hợp với một thế giới quan có phần khác biệt, khiến tôi thường nhìn ra những vấn đề ở người khác. Trong một thời gian dài, tôi liên tục đưa ra lời khuyên cho mọi người mà không thực sự xem xét liệu điều đó có cần thiết cho họ hay không. Thực tế, những lời khuyên mà tôi tưởng như dành cho người khác, lại chính là những điều tôi cần tự nhủ với bản thân mình. Chỉ là tôi chưa nhận ra điều đó mà thôi.

Thông qua những thông điệp và câu chuyện mà tôi chia sẻ, tôi đã có cơ hội nhìn lại chính mình, để hiểu rõ hơn về cách yêu thương. Trong quá trình kể lại câu chuyện của mình, tôi đồng thời nhận thấy những thay đổi tích cực trong bản thân. Tôi đã xây dựng được những mối quan hệ mà tôi cho là lành mạnh. Trong đó, tôi thể hiện tình cảm một cách văn minh và lịch sự, không mong đợi sự đáp trả. Bởi lẽ, yêu một người chính là bản chất của tình yêu, chứ không phải việc được nhận lại điều gì. Tôi không dừng lại vì muốn bảo vệ lòng tự trọng, vì không kỳ vọng nên sẽ không thất vọng, và không thất vọng thì sẽ không bị tổn thương hay tự ti. Do đó, “cái tôi” cũng không bị ảnh hưởng.

Tôi chỉ dừng lại khi cảm thấy mình đã cố gắng hết sức và làm những điều có thể. Khi đó, việc chấp nhận dừng lại trở nên vô cùng thoải mái và dễ chịu. Điều này khác hẳn với trước đây, khi tôi phải kìm nén tình cảm để bảo vệ lòng tự trọng và cái tôi của mình, vì sợ rằng việc tiếp tục thể hiện tình cảm mà không được đáp lại sẽ gây ra những tổn thương về tinh thần. Tuy nhiên, sự kìm nén đó, dù bảo vệ tôi một phần, lại đồng thời gây ra những vấn đề tâm lý khác.

Khi không được bày tỏ tâm tư, suy nghĩ và tình cảm với người mình yêu thương, tôi lại chìm đắm trong những suy nghĩ rối bời về người đó. Tôi tự đặt ra những câu hỏi về họ: họ đang thế nào, có tình cảm với ai không, họ nghĩ gì về mình? Những thắc mắc, suy tư đó còn bào mòn tôi hơn cả việc phải nhận lại sự hờ hững, lạnh lùng từ người mình yêu thương. Tôi nghĩ, giờ đây tôi đã biết cách thể hiện tình yêu một cách chân thành và lành mạnh. Sau một thời gian dài, tôi mới nhận ra rằng cách đây 2-3 năm, em đã yêu tôi bằng chính cách ấy. Chỉ là tôi chưa đủ trưởng thành để nhận ra điều đó.

Ba năm sau chia tay, tôi là kẻ hèn nhát còn em là người mạnh mẽ

Nhớ lại mọi chuyện, tôi nhận thấy em đã hành xử đúng như những gì tôi vừa chia sẻ. Em không quan tâm đến những thứ hình thức như thể diện hay việc người khác nghĩ gì về em. Tất cả những gì em làm là cố gắng hết mình cho tình yêu của chúng tôi. Em sẵn sàng gạt “cái tôi” sang một bên để níu kéo mối quan hệ mà em chưa muốn từ bỏ. Vì còn tha thiết, em đã không ngừng nỗ lực cho tương lai của mối quan hệ ấy. Hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi, em luôn là người chủ động tìm đến tôi, bởi em còn yêu rất nhiều, để thuyết phục tôi suy nghĩ lại về chuyện của hai đứa. Tôi thực sự tin rằng, trong một khoảng thời gian dài, em luôn nghĩ rằng tôi sẽ là người cuối cùng mà em yêu.

Ngày ấy, tôi đã không hiểu được những suy nghĩ của em. Phải đến tận 3 năm sau, tôi mới ngộ ra mọi chuyện. Ngày ấy, tôi thường nghĩ rằng em lụy tình, em phụ thuộc vào tôi nên mới bất chấp níu kéo mối quan hệ. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì em khóc lóc mỗi lần chia tay, và vì không đủ lý trí, tôi lại đồng ý quay lại. Nhưng hóa ra, những điều tôi cho là mình nhìn thấu ở thời điểm đó, lại chỉ là hình ảnh phản chiếu một tâm hồn đầy méo mó của tôi. Em không hề đáng thương như tôi từng nghĩ, mà kẻ đáng thương chính là tôi, bởi cái suy nghĩ mình thông minh lại xuất hiện trong đầu óc một kẻ vô minh.

Em đã dám sống và đấu tranh cho tình yêu của mình; còn tôi là kẻ mãi chạy trốn bản thân, trách nhiệm và những người mà mình yêu thương. Có lẽ chỉ những người mạnh mẽ mới dám sống một cuộc đời yếu đuối, bởi họ không cần phải gắng gượng thể hiện một vẻ ngoài giả dối. Rồi tôi nhận ra một sự thật nực cười, đó là tôi luôn cảm thấy thương những người khác. Tôi cảm thấy có lỗi và muốn làm gì đó cho họ, có lẽ vì vậy mà tôi không thể buông bỏ được người cũ trong tâm tưởng, nhưng kẻ đáng thương thực sự lại là chính tôi. Một chú ếch đáng thương ngồi trong chiếc giếng nhỏ bé của mình.

Chính vì em đã dám sống với tình yêu của mình và không màng những lời gièm pha, nên tôi tin chắc rằng khi chấp nhận buông bỏ, em cũng không còn phải lăn tăn điều gì. Em đã làm tất cả những gì có thể, dù cuối cùng không có một kết thúc có hậu, thì cũng không có gì phải nuối tiếc. Đó là phần thưởng của việc sống hết mình và chân thành. Còn với tôi, một kẻ luôn trốn chạy, trong quá khứ đã không dám yêu hết mình, sẽ luôn phải mang theo những khoảnh khắc, những kỷ niệm xưa cũ và thỉnh thoảng lại lạc trôi trong đó.

Ngay khi viết những dòng này, tôi nhớ lại những chuyện đã qua, sự tệ bạc và hèn nhát của mình. Những kỷ niệm, những gì chúng tôi đã cùng trải qua, mọi thứ đều đáng giá. Những lời này có thể dễ gây hiểu nhầm, nhưng tôi không phải là gã đang tiếc nuối người yêu cũ và hối hận về kết thúc của mối quan hệ ấy. Mọi thứ diễn ra như cái cách mà nó phải thế. Những lời tôi nói có vẻ hơi bi quan và buồn bã, nhưng thực sự tôi chỉ đang đối diện với bản chất của vấn đề thôi. Có thể em đã hoặc đến một lúc nào đó em sẽ thoáng nghĩ về tôi, đơn thuần là những kỷ niệm, bỏ qua những đánh giá hay những cảm xúc và mong tôi sẽ gặp những điều hạnh phúc trong cuộc sống. Giống như niềm vui của tôi khi biết tin em lập gia đình vậy. Rồi mỗi người sẽ cảm kích những ai đã đi ngang qua cuộc đời mình, bởi dù quá khứ có thế nào, họ đã mang lại cho ta điều gì đó đáng quý.

Đến hôm nay, cuối cùng, tôi đã nhận ra tình yêu em dành cho tôi những ngày tháng ấy. Chẳng có gì là muộn màng cả, sự khôn ngoan luôn đến muộn như vậy mà. Tôi cảm thấy vui vì em đã sớm nhận ra cách để yêu thương một người với sự chân thành và trọn vẹn, điều mà tôi từng không biết và ngoài kia rất nhiều người vẫn đang loay hoay kiếm tìm. Sự nhận thức này của tôi như thêm vào quá khứ những kỷ niệm trọn vẹn, bởi vậy nó dành cho “chúng ta của quá khứ”. Người cũ, cảm ơn em vì những điều tuyệt vời.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *