Phụ nữ Hàn Quốc đi làm: Vỡ mộng ‘chồng nuôi’

Ở tuổi 42, Choi, sống tại Guri, tỉnh Gyeonggi, từng có một sự nghiệp 10 năm ổn định tại một công ty ở Seoul và tích lũy được một khoản kha khá. Khi mang thai, cô quyết định tạm dừng công việc để tập trung chăm sóc con trong những năm đầu đời.

“Tôi đã không dự đoán được rằng chi phí sinh hoạt và giáo dục lại tăng nhanh đến vậy. Tôi không thể mãi phụ thuộc vào thu nhập của chồng,” Choi chia sẻ. Gần đây, cô đã quay trở lại thị trường lao động và tìm được một vị trí tại một công ty khởi nghiệp công nghệ.

Choi là một trong số hàng ngàn phụ nữ Hàn Quốc đang tạo nên một làn sóng “thoát vai” nội trợ. Theo số liệu từ Cục Thống kê Hàn Quốc, trong nửa đầu năm nay, tỷ lệ phụ nữ đã kết hôn có việc làm đạt 64,3%, mức cao nhất kể từ năm 2016. Tỷ lệ này đã tăng gần 10% chỉ trong vòng 5 năm qua, vượt xa tốc độ tăng trưởng việc làm chung của toàn xã hội.

Đây là một sự thay đổi đáng kể so với một thập kỷ trước. Vào thời điểm đó, gần 50% phụ nữ Hàn Quốc nghỉ việc hoàn toàn sau khi sinh con đầu lòng. Đàn ông Hàn Quốc thời điểm đó làm việc trung bình hơn 2.000 giờ mỗi năm, thuộc nhóm cao nhất trong các nước OECD, và thường giao phó việc nhà cho vợ.

Sự thiếu hụt nhà trẻ công, chi phí trường tư thục đắt đỏ và văn hóa doanh nghiệp còn kỳ thị phụ nữ có con nhỏ đã từng đẩy nhiều người vợ ra khỏi thị trường lao động. Tuy nhiên, hiện nay, áp lực kinh tế ngày càng gia tăng đang buộc họ phải phá vỡ những định kiến này.

Kim Ji-yeon, 38 tuổi, sống ở quận Nowon, Seoul, từng là một nhân viên ngân hàng với mức lương cao. Năm 2018, cô nghỉ sinh con và sau đó bị công ty cho thôi việc vì không thể sắp xếp để tham gia các cuộc họp muộn. Cô chấp nhận ở nhà làm mẹ toàn thời gian, tin rằng thu nhập của chồng làm việc tại Samsung đủ để trang trải cho cả gia đình.

Tuy nhiên, vào năm ngoái, những biến động kinh tế đã ập đến. Căn hộ 84m2 mà gia đình cô đang trả góp bị định giá tăng vọt, kéo theo lãi suất ngân hàng tăng gấp đôi. Đồng thời, chi phí học thêm cho con vào lớp 1 đã lên tới gần 2 triệu won (khoảng 37 triệu đồng) mỗi tháng, trong khi tiền thưởng của chồng lại bị cắt giảm 30%. Kết quả là, gia đình cô bị thâm hụt hơn 1 triệu won mỗi tháng.

Không còn lựa chọn nào khác, vào giữa tháng 6, Kim đã lấy tấm bằng ngân hàng “đã phủ bụi” 6 năm của mình để đăng ký một lớp tái đào tạo do chính phủ tổ chức. Đến tháng 9, cô tìm được một công việc bán thời gian tại một công ty chứng khoán nhỏ, làm việc 5 tiếng mỗi ngày.

Nhờ việc gửi con vào trường công và sự chia sẻ việc đón con từ chồng, Kim đã có thể đi làm trở lại. Chỉ sau một năm, tình hình tài chính của gia đình cô đã chuyển từ mức âm sang dư 1,5 triệu won mỗi tháng.

“Trước đây, tôi nghĩ rằng ở nhà là một sự hy sinh cho con cái. Nhưng với tình hình hiện tại, nếu tôi không đi làm, cả nhà sẽ cùng ‘chết mòn’ vì nợ nần,” Kim tâm sự.

Dữ liệu thống kê cho thấy rằng phụ nữ có gia đình hiện đang tập trung nhiều nhất vào các ngành dịch vụ y tế, phúc lợi xã hội và giáo dục. Trong bối cảnh ngành sản xuất và xây dựng (vốn do nam giới chiếm ưu thế) đang chững lại, nhu cầu nhân lực chăm sóc cho xã hội già hóa đã mở ra cơ hội quay trở lại thị trường lao động cho các bà nội trợ, bất kể tuổi của con cái họ.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *