Chồng đi xuất khẩu lao động, chị một mình ở nhà gồng gánh gia đình và chăm sóc hai con nhỏ. Thời gian đầu, anh đều đặn gửi tiền về để trả các khoản nợ mà chị đứng tên vay. Khi nợ nần đã trả xong, anh chỉ gửi một khoản vừa đủ để mẹ con chi tiêu hàng tháng, còn lại anh dành dụm để đầu tư riêng.

Ban đầu, chị cảm thấy khó chịu và giận dỗi, nhưng nghĩ đến những đức tính tốt của chồng như hiền lành, siêng năng, chị lại tự an ủi mình và chấp nhận. Chị cho rằng anh muốn tích lũy để lo cho tương lai gia đình.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, chị dần nhận thấy sự thiếu tôn trọng từ chồng. Anh tự ý quyết định mọi việc mà không hỏi ý kiến chị, cho rằng đó là tiền anh làm ra nên có quyền định đoạt. Giọt nước tràn ly khi chị biết chồng bí mật gửi tiền về cho bố mẹ chồng xây nhà mà không hề bàn bạc với chị trước.
Chị cảm thấy hụt hẫng và tủi thân, không phải vì anh giúp đỡ bố mẹ, mà vì cảm giác bị coi như người ngoài trong chính gia đình mình. Chị có công việc ổn định và khoản chu cấp của chồng cũng đủ để mẹ con sinh sống thoải mái ở quê. Thế nhưng, sự chán chường và cảm giác cô đơn khiến chị đôi lúc nghĩ đến việc tự mình nuôi con mà không cần đến sự hỗ trợ từ chồng.
Trong một cuộc gọi về, khi chị chỉ để các con nói chuyện với bố, anh đã nói với con rằng: “Mẹ mày bị hâm, sướng không biết hưởng, còn làm ra vẻ”. Câu nói đó càng khiến chị thêm tổn thương. Đến nay, chị đã im lặng, không nói chuyện với chồng cả tháng trời, và chị tự hỏi liệu mình làm như vậy có đúng hay không.
Admin
Nguồn: VnExpress
