Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, đầu đau như búa bổ, cảm giác bức bối muốn hét thật to khi ngồi viết những dòng này. Cách đây hai ngày, anh công an khu vực lại đến nhà giúp đỡ gia đình tôi, sau lần giúp đỡ cách đây hơn sáu tháng. Ba má tôi đều đã cao tuổi, má yếu chân, lại mang nhiều bệnh nền, đi lại thường xuyên bị té ngã. Vì thế, anh chị em, dâu con thay phiên nhau đến chăm sóc má, canh giấc ngủ cho bà mỗi đêm. Chúng tôi lắp camera khắp nhà để theo dõi tình hình sức khỏe của má, đồng thời lưu lại các đoạn phim khi bà té ngã, giúp bác sĩ có thêm thông tin để điều trị, vì mỗi khi té bà thường không nhớ rõ mình đã ngã như thế nào.
Ba tôi thì bị cao huyết áp, má vừa cao huyết áp vừa có bệnh nền. Chiều nào ba cũng đi nhậu với bạn bè. Ba và 11 người bạn có một nhóm trò chuyện, thường xuyên chia sẻ những hình ảnh khỏa thân của phụ nữ. Hơn sáu tháng trước, trong một khoảng thời gian ngắn nhà vắng người, tôi nhìn thấy qua camera cảnh ba đi nhậu về, đẩy má xuống giường và giằng co, ép má quan hệ tình dục. Để thoát khỏi ba, má phải liên tục nói con trai sắp về, chỉ tay lên camera và nói rằng má đang được con cái bảo vệ.
Một tuần sau đó, má nhập viện vì bị té ngã khi đang đi bộ trong nhà và phải nằm viện hơn hai tuần. Do tuổi cao, bác sĩ không chắc chắn ca mổ có thể gây ra di chứng hay không, nên quyết định điều trị bằng thuốc và tập vật lý trị liệu tại nhà. Mọi di chuyển của má đều cần con cháu dìu dắt, tập đi nhẹ nhàng, kể cả việc đi vệ sinh. Gia đình tôi lại có tư tưởng “trọng nam khinh nữ”, dù má và chị tôi mới là người tạo ra nguồn kinh tế chính trong gia đình. Ba luôn la hét, chửi bới để nắm quyền kiểm soát mọi việc trong nhà. Ba chưa bao giờ nghe lời khuyên của ai, nhưng lại rất sợ công an khu vực.
Ba tôi luôn ưu tiên bạn bè, con trai, cháu nội, con dâu, người ngoài, sau đó mới đến con gái, và cuối cùng là vợ. Mối quan hệ giữa ba và má không phải là tình yêu thương, trân trọng lẫn nhau, mà chỉ là sự lệ thuộc tình cảm của người phụ nữ vào người đàn ông. Ba luôn vui vẻ, nhiệt tình với bạn bè, hàng xóm, người ngoài, nhưng lại trút những bực dọc, giận dữ vô cớ lên má. Đồ ăn ngon ba dành cho bạn bè, còn cho má thì qua loa, chỉ khi bất đắc dĩ mới cho. Nếu có cho má, ba thường kèm theo những lời chửi bới, lăng mạ, vì thế con cái trong nhà thường chăm sóc má nhiều hơn, mua thức ăn ngon và sữa cho má.
Sau hai tuần nằm viện, má được về nhà và bác sĩ định kỳ đến thăm khám, hướng dẫn con cháu tập vật lý trị liệu cho má. Ba má đều đã quá cao tuổi, cả hai lại bị cao huyết áp. Ba từng bị đột quỵ thoáng qua, còn má được bác sĩ dặn dò cột sống rất yếu, các cử động mạnh có thể gây gãy xương và liệt. Để ngăn ba tiếp tục có những hành động ép buộc, gây hại đến sức khỏe, tính mạng của má và cả cho ba, tôi đã nhờ anh công an đến nhà khuyên nhủ. Vì sợ công an, ba đã hứa sẽ để má được nghỉ ngơi dưỡng bệnh và không động chạm đến má nữa.
Trong hơn sáu tháng qua, sức khỏe của má dần được cải thiện. Con cháu trong nhà tập đi cho má bằng xe vật lý trị liệu theo hướng dẫn của bác sĩ. Anh trai tôi lắp các thanh vịn inox khắp nhà để má dễ dàng đi lại, hạn chế té ngã. Nửa năm qua, má té hai lần, may mắn được trời phật phù hộ, bác sĩ điều trị và cho xuất viện ngay trong ngày vì không bị nặng. Sáng thứ bảy vừa rồi, lúc nhà vắng người, tôi lại thấy qua camera cảnh ba đưa má lên lầu, dù má đi lại rất khó khăn. Sau đó, ba đi xuống một mình, để má tự vịn cầu thang xuống. Một lúc sau, ba lại đưa má vào phòng tắm. Phòng tắm rất trơn trượt, nên từ trước đến nay việc tắm cho má đều do con gái và con dâu lo liệu để tránh cho má bị té ngã vì chân còn yếu.
Tôi đã nhiều lần tự hỏi, giữa người với người có nhân duyên gì mà lại có mối quan hệ huyết thống. Các anh trai, chị gái, con dâu trong nhà đều có ý thức bảo vệ má, vì hiểu rằng má đã mãn kinh gần 50 năm, cơ thể yếu ớt, không còn đủ sức khỏe để đáp ứng nhu cầu của ba. Thế nhưng, các anh chị lại lớn lên trong một gia đình “trọng nam khinh nữ” nên rất sợ ba. Dù đã trưởng thành, nhưng không ai thực sự khuyên nhủ ba hay lên tiếng chính thức để bảo vệ má. Các anh chị chỉ can thiệp khi sự việc đã xảy ra, chứ không chủ động ngăn ngừa những chuyện không hay có thể xảy ra.
Thật may mắn, khu tôi ở có anh công an rất tốt bụng và thương người già. Dù là người ngoài, nhưng anh ấy hiểu và thương cảm cho hoàn cảnh của má, giúp ngăn chặn những chuyện tương tự tiếp diễn, gây nguy hiểm đến tính mạng và sức khỏe của cả má và ba tôi. Tôi thật sự không hiểu, mối quan hệ vợ chồng có thật sự mang lại hạnh phúc cho nhau? Liệu con người có vì những mong muốn cá nhân mà quên đi người thân và lương tâm của mình hay không?
Admin
Nguồn: VnExpress