Bế tắc vì chồng sống bám, “ăn sạch” tủ lạnh nhà tôi

Cuộc sống sau hôn nhân của tôi và chồng (chồng sinh năm 1999, tôi sinh năm 2000) gặp nhiều xáo trộn kể từ khi chúng tôi quyết định sống chung với anh chồng. Vốn dĩ, sau đám cưới, chúng tôi dự định an cư ở Bình Dương, nơi tôi đã có sẵn mảnh đất để xây nhà. Tuy nhiên, công việc của tôi bất ngờ chuyển về chi nhánh Biên Hòa, trùng hợp là chồng tôi cũng có công việc ổn định ở đây. Vì vậy, chúng tôi quyết định dời kế hoạch, dồn tiền mua nhà ở Biên Hòa cho thuận tiện.

Do tài chính eo hẹp, chúng tôi đành chấp nhận ở nhà thuê. Đây là căn nhà hai lầu một trệt mà chồng tôi đã ở từ thời sinh viên, chung sống cùng anh trai ruột. Thật lòng, tôi không mấy thoải mái với việc ở chung, nhưng vì nhà rộng rãi và chỉ là giải pháp tạm thời nên tôi đồng ý. Trước đây, khi còn yêu nhau, tôi đã phần nào biết về tính cách của anh chồng. Anh ấy khá khó tính, đến nỗi những người bạn từng ở chung với chồng tôi đều lần lượt chuyển đi sau một thời gian ngắn. Tôi còn nhớ lần đầu đến chơi, tôi đã rất sốc khi thấy nội quy dán khắp nhà. Giờ đây, khi sống chung, mọi thứ còn tồi tệ hơn.

Sau nửa năm ròng rã tìm kiếm, chúng tôi quyết định mua một căn hộ chung cư trả góp trên tầng 16, trị giá 1,8 tỷ đồng. Dự án đang trong giai đoạn hoàn thiện, khoảng 4-5 tháng nữa mới có thể dọn vào ở. Chúng tôi dùng tiền mừng cưới, tiền tiết kiệm và vay ngân hàng một tỷ đồng để mua nhà. Hiện tại, mỗi tháng chúng tôi phải chi trả nhiều khoản như sinh hoạt phí, tiền biếu bố mẹ hai bên, tiền trả nợ ngân hàng và tiền tiết kiệm để sinh con sau này. Vì vậy, cuộc sống khá eo hẹp.

Dù ở chung, vợ chồng tôi gánh phần lớn chi phí sinh hoạt trong nhà, từ tiền thuê, điện, nước, gas, wifi, đến các khoản mua sắm thực phẩm. Anh chồng chỉ đóng góp khoảng 1,5 triệu đồng mỗi tháng, thậm chí ít hơn, nhưng tôi không tiện nói ra. Điều khiến tôi khó chịu hơn là những thói quen xấu của anh ấy.

Anh chồng tôi sinh năm 1997, đã đi làm nhiều năm nhưng tài khoản thường xuyên trống rỗng, dăm ba bữa lại hỏi vay tiền chúng tôi. Anh ấy ít khi ra ngoài, có bạn gái hơn 8 tuổi, chủ yếu ăn cơm nhà và rất thích ăn vặt. Toàn bộ đồ ăn vặt đều do tôi mua, nhưng anh ấy ăn gần hết. Tôi thường mua sữa chua, sữa tươi, trái cây, kem để ăn khuya hoặc khi thèm, chồng tôi cũng thích những món này. Nhưng hễ đồ ăn vừa bóc ra là hôm sau chỉ còn lại vỏ hộp. Tháng nào tôi cũng phải mua lại những món đó đến ba lần.

Đêm nào cũng vậy, khi vợ chồng tôi đã ngủ say, anh chồng lại gọi với xuống hỏi đồ ăn. Vì vậy, tôi thường để những món không cần bảo quản lạnh ở trên lầu. Ngược lại, nếu anh ấy mua đồ ăn, lúc nào cũng chỉ mua một phần duy nhất. Nếu tôi hoặc chồng tôi lỡ ăn một miếng, anh ấy sẽ la lối. Thường thì tôi hoặc chồng sẽ nấu ăn. Hôm nào chúng tôi không nấu hoặc đi ăn ngoài, anh ấy sẽ gọi điện mách mẹ. Nếu chúng tôi đi ăn nhà hàng, phải mua phần cho anh ấy, nếu không anh ấy sẽ không có gì để ăn tối.

Vì mới về làm dâu, tôi không muốn làm lớn chuyện. Chồng tôi góp ý thì anh ấy gạt phắt “tao không ăn”. Mẹ chồng tôi cũng mặc định anh ấy không ăn những món đó vì “anh con không thích”. Anh ấy đi làm nhưng chỉ tiêu cho bản thân, không biếu bố mẹ đồng nào, không ăn hàng, không đi chơi, chỉ chơi game. Vậy mà anh ấy vẫn thiếu thốn đến mức phải vay nặng lãi. Bạn gái của anh ấy quen ai cũng chỉ được vài ba tháng rồi chia tay vì không ai chịu nổi tính cách của anh.

Đỉnh điểm là lần chồng tôi và anh trai cãi nhau. Hôm đó, tôi đi công tác, chồng tôi rủ bạn bè thân thời đại học đến nhà chơi và ăn uống. Khi anh chồng đi làm về, vào bếp không thấy đồ ăn liền nổi cáu trước mặt bạn bè chồng tôi, hỏi tại sao chồng tôi không nấu cơm để anh ta ăn. Chồng tôi bực quá nên cãi lại, suýt nữa thì đánh nhau. Ngay lập tức, anh chồng gọi điện mách mẹ. Mẹ chồng gọi điện mắng chồng tôi cả tiếng đồng hồ, bắt chồng tôi phải nhường nhịn anh trai vì “ngày xưa anh hai đã hy sinh, ăn mì tôm để cho con đi học”. Mối quan hệ giữa mẹ chồng và chồng tôi vốn không được tốt, nên mỗi lần nói chuyện chỉ được khoảng 30 phút. Trong khi đó, anh chồng có thể tâm sự với mẹ hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày.

Mỗi khi tôi mua đồ về, anh ấy thường lục lọi xem đó là món gì, nên tôi không dám để đồ trên xe mà phải cất trong cốp. Nói chung, việc sống chung với anh chồng khiến tôi vô cùng mệt mỏi và khó chịu. Vì mùa mưa nên chung cư có thể bị trễ tiến độ, có lẽ chúng tôi phải sống ở đây gần một năm nữa. Tôi không thể chịu đựng mãi tình trạng này, nhưng ra ở riêng thì lại quá nhiều đồ đạc. Tôi mong nhận được lời khuyên từ mọi người để anh chồng hiểu chuyện và không còn mách mẹ chồng nữa.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *