Kỳ thị Pickleball: Vượt mức chịu đựng?

Gần một năm nay, vào giờ nghỉ trưa, một nhóm đồng nghiệp ở công ty tôi lại rủ nhau thay đồ thể thao, mang theo chiếc vợt Pickleball quen thuộc ra sân.

Dù đã xuất hiện vài năm, Pickleball vẫn thường được xem là một môn thể thao “nửa vời” khi so sánh với tennis, bóng bàn hay cầu lông trong những cuộc trò chuyện về thể dục thể thao.

Thật vậy, so với các môn thể thao khác, Pickleball có vẻ nhẹ nhàng và ít kịch tính hơn. Sân thì nhỏ, vợt lại giống vợt bóng bàn.

Một đồng nghiệp U50 của tôi chia sẻ rằng chỉ có thể rủ được những người cùng tuổi chơi, còn những người trẻ tuổi thường thích các môn thể thao “mạnh mẽ” hơn. Thậm chí, tôi từng nghe ai đó ở quán cà phê nhận xét rằng “không hiểu sao Pickleball lại được nhiều người yêu thích, chắc là do không đủ nhanh để chơi bóng bàn, không đủ sức bền để chơi tennis, hoặc không đủ linh hoạt để chơi cầu lông.”

Đỉnh điểm là sau khi một ca sĩ ra mắt bài hát về Pickleball, sử dụng cụm từ “ta vờn nhau Pickleball” để ám chỉ những mối quan hệ tình cảm mập mờ phát sinh khi chơi môn thể thao này.

Nhiều người còn viện dẫn việc Pickleball ra đời từ năm 1965 tại Mỹ, nhưng sau hơn nửa thế kỷ vẫn chưa trở thành một môn thể thao “chính thống” để xem thường nó.

Tuy nhiên, theo tôi, Pickleball không sinh ra để cạnh tranh với tennis hay cầu lông. Mục đích của nó là khuyến khích mọi người rời khỏi bàn làm việc, ra sân vận động, đổ mồ hôi, cười đùa và kết nối với nhau. Bạn không cần phải chạy hết tốc lực hay vung tay đập cầu lông mạnh mẽ. Chỉ cần bạn đứng dậy, cầm vợt và bước ra sân, đó đã là một thành công.

Tôi nhận ra rằng sự lan tỏa của Pickleball trong cộng đồng không phải vì nó “ngầu”, mà vì nó dễ tiếp cận. Bạn không cần phải có một cơ thể dẻo dai hay kỹ thuật điêu luyện. Một người lớn tuổi có thể chơi đôi với cháu của mình. Một nhóm đồng nghiệp có thể chơi cùng nhau bất kể tuổi tác, giới tính hay thể lực.

Trong một xã hội ngày càng bận rộn và áp lực, việc có một môn thể thao giúp hạ thấp rào cản như vậy là một điều đáng mừng.

Có một điều khá thú vị, tôi nhận thấy một quan điểm rất phổ biến ở Việt Nam: chúng ta thường coi thể thao là để biểu diễn, phải chạy thật nhanh, nhảy thật cao, đổ mồ hôi ướt đẫm, phải có dáng đẹp và cơ bụng sáu múi mới được coi là tập luyện. Còn những hoạt động chậm rãi, vừa sức và dễ chơi như Pickleball lại bị chê là dành cho những người yếu đuối.

Thực tế, môn thể thao tốt nhất là môn mà bạn có thể duy trì mỗi ngày, không bỏ dở và cảm thấy vui vẻ khi tập luyện. Không ít người đăng ký tập gym rồi bỏ ngang, hoặc mua vợt tennis rồi để xó.

Trong khi đó, những người chơi Pickleball ở công ty tôi và nhiều văn phòng khác vẫn đều đặn mang vợt ra sân mỗi ngày. Vậy thì còn gì tuyệt vời hơn? Những môn thể thao bị cho là “tầm thường bậc trung” như Pickleball đang làm rất tốt điều đó. Nó giúp mọi người vận động, kết nối và tận hưởng niềm vui một cách dễ dàng.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *